Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 12



 

12.

 

Nhưng sự xuất hiện của Bùi Cảnh Uyên lại cho nàng ta một tia hy vọng sống.

 

"Hoàng thượng... Hoàng thượng người đến thăm thần thiếp rồi, trong lòng người vẫn còn có thần thiếp đúng không?"

 

"Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, người tha thứ cho thần thiếp, được không?"

 

Trong mắt Bùi Cảnh Uyên là sự ghê tởm không hề che giấu, như thể người phụ nữ trước mặt là một thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

 

"Đưa vào."

 

Bùi Cảnh Uyên ra lệnh, hai ông bà lão tóc bạc trắng liền bị đưa vào.

 

Khi nhìn rõ dung mạo của hai người, Ninh Oanh Oanh chỉ cảm thấy m.á.u trong người như đông cứng lại.

 

"Phụ thân! Mẫu thân! Bùi Cảnh Uyên! Ngươi muốn làm gì?"

 

"Ninh Oanh Oanh, trong tay ngươi và cha mẹ ngươi đã có bao nhiêu người nhà của cung nữ thái giám c.h.ế.t đi, ngươi còn nhớ không?"

 

Ninh Oanh Oanh nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Cảnh Uyên, trái tim cũng hoàn toàn lạnh đi.

 

Từ ngày vào cung, nàng ta đã giữ lại người nhà của tất cả nô tài trong Bích Diên Điện.

 

Vừa cắt xén chi tiêu, vừa nói dối rằng họ vẫn bình an.

 

Chỉ có như vậy, những nô tài đó mới tận tâm làm việc.

 

Ninh Oanh Oanh nhắm mắt lại, vẫn muốn cãi lại một hai câu:

 

"Thần thiếp chỉ muốn nô tài trung thành, là những lão già đó không chịu nổi việc, hôm nay cảm lạnh mai lại sốt, thần thiếp đã mời đại phu, họ tự mình không qua khỏi mà ra đi sao có thể trách thần thiếp?"

 

"Hoàng thượng, người đừng nghe lời gièm pha của những nô tài đó, thần thiếp thật sự không hại người nhà của họ."

 

Bùi Cảnh Uyên cười lạnh một tiếng, thậm chí còn muốn vỗ tay cho sự trơ trẽn của Ninh Oanh Oanh.

 

Hắn nhìn bộ dạng thảm hại mình đầy m.á.u me của Ninh Oanh Oanh, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng thảm thương của Tống Tố Vân ngày ra khỏi địa lao.

 

Hắn thậm chí không cần cởi áo cũng có thể nhìn thấy những vết thương chi chít trên người Tống Tố Vân.

 

Bùi Cảnh Uyên vẫn luôn nghĩ là do ngục tốt ra tay tàn nhẫn, nào ngờ đằng sau lại là Ninh Oanh Oanh giở trò.

 

Một người phụ nữ trước mặt hắn trăm bề thuận theo, sau lưng lại là một bộ mặt khác.

 

Sự lạnh lẽo trong mắt Bùi Cảnh Uyên càng thêm sâu, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật ghê tởm.

 

"Người đâu, Ninh thị và gia quyến lòng dạ độc ác, hãm hại người vô tội, nhốt vào thủy lao, giam cầm đến chết."

 

Ninh Oanh Oanh không dám tin Bùi Cảnh Uyên sẽ đối xử với mình như vậy.

 

Thủy lao là nơi còn đáng sợ hơn cả địa lao, bên trong là nước bẩn ngập đến thắt lưng, thường có rắn, côn trùng, chuột bọ qua lại.

 

Không cần bất kỳ hình phạt nào, chỉ riêng những thứ đó cũng có thể từ từ nuốt chửng con người.

 

Cho đến nay, người bị đày vào thủy lao cũng chỉ có ba bốn người.

 

"Hoàng thượng... người không thể... không thể đối xử với thần thiếp như vậy... thần thiếp thật lòng yêu người mà!"

 

Bùi Cảnh Uyên nhíu chặt mày, không muốn nghe Ninh Oanh Oanh lải nhải, quay người định đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hoàng thượng! Tha cho người nhà của thần thiếp đi! Hoàng thượng... Bùi Cảnh Uyên! Ngươi nghĩ ngươi trả thù ta thì Tống Tố Vân có thể quay về sao? Nàng ta đã c.h.ế.t rồi! Không, thực ra nàng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, từ lúc ngươi mang đầu của phụ mẫu nàng ta đến, nàng ta đã là một cái xác không hồn rồi."

 

Ninh Oanh Oanh thấy Bùi Cảnh Uyên dừng bước, đột nhiên có chút hả hê.

 

"Bùi Cảnh Uyên, ngươi nói ta lòng dạ độc ác, vậy Tống gia dốc hết tất cả giúp ngươi lên ngôi, ngươi không phải cũng đã diệt cả Tống gia sao? Ngươi vì Tống Yên mà hành hạ Tống Tố Vân, ngươi đã dung túng cho ta như thế nào ngươi đều quên rồi sao? Bây giờ người c.h.ế.t rồi lại nói yêu nàng ta, ha ha ha ha ha, thật nực cười."

 

"Thực ra người bạc tình bạc nghĩa nhất, thay đổi thất thường nhất, lòng dạ rắn rết nhất, đáng ghê tởm nhất chính là ngươi! Cho dù có một ngày ngươi xuống âm tào địa phủ, Tống Tố Vân cũng sẽ không thèm nhìn ngươi thêm một lần nào nữa! Bùi Cảnh Uyên, ngươi nhất định sẽ cô độc đến già, c.h.ế.t không yên lành!"

 

Ninh Oanh Oanh bị ngục tốt lôi đi, nhưng trên mặt nàng ta không có một chút sợ hãi.

 

Mỗi một chữ nàng ta nói đều đập vào tim Bùi Cảnh Uyên.

 

Vị hoàng đế trước nay luôn bình tĩnh tự nhiên lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

 

Giá như trước kia hắn không trút hết tất cả hận thù lên người Tố Vân, thì đã tốt biết bao.

 



 

"Phụ thân... Mẫu thân... đừng đi... đợi con với!"

 

Tống Tố Vân giật mình tỉnh giấc, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

 

Nàng máy móc đảo mắt, mới phát hiện mình đang ở trong một môi trường xa lạ.

 

Trong không khí là mùi thuốc nồng nặc.

 

Nàng định ngồi dậy, vết thương ở n.g.ự.c lại đau đến toát mồ hôi lạnh.

 

Đột nhiên một cô bé ăn mặc như nha hoàn bước vào phòng.

 

Thấy Tống Tố Vân đã tỉnh, cô bé có chút sững sờ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười.

"Cô nương ngủ hơn nửa tháng rồi, cuối cùng cũng đã tỉnh."

 

Tim Tống Tố Vân chấn động, nàng vậy mà đã hôn mê hơn nửa tháng?

 

Nàng mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì cổ họng đã dấy lên một cơn đau rát.

 

Nha hoàn nhỏ tinh mắt, lập tức rót một ly nước.

 

Uống liền nửa bình nước, Tống Tố Vân mới cảm thấy mình sống lại.

 

Nàng khàn giọng hỏi: "Đây là đâu?"

 

"Đây là biệt viện của chủ tử."

 

Chủ tử? Chính là người bạn vong niên mà phụ thân thường nhắc đến sao.

 

"Tiểu nha đầu, chủ tử của ngươi đâu? Ta muốn đích thân cảm tạ."

 

"Cô nương, người cứ yên tâm dưỡng thương trước, đợi cô nương khỏe hơn, chủ tử tự nhiên sẽ đến."

 

Nha hoàn nhỏ không nói nhiều, Tống Tố Vân cũng không hỏi tiếp.

 

"Cô nương hôn mê mấy ngày nay, cơ thể suy nhược, cần phải dưỡng thêm, xem cô nương còn chưa khỏe bằng tôi nữa này."

 

Nha hoàn nhỏ luyên thuyên bên cạnh, còn Tống Tố Vân lại chìm vào im lặng.

 

Nàng nhìn những ngón tay vẫn còn hơi cong vẹo của mình, tự giễu cười một tiếng.

Nàng có thể sống sót trong cái hoàng cung ăn thịt người đó đã là... mạng lớn.

 

Tống Tố Vân coi như đã ở lại trong biệt viện.