Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 13



 

13.

 

Người trong biệt viện rất ít, ngoài Lam Nguyệt, nha hoàn nhỏ hôm đó, chỉ có một quản gia Lục bá và mấy bà vú.

 

Hầu hết thời gian Tống Tố Vân đều ở trong phòng, không thường ra ngoài đi dạo.

 

Khi hôn mê, nàng thường mơ thấy phụ thân , mẫu thân và A Thịnh, họ luôn mặc cùng một bộ quần áo.

 

Chắc là không có ai chuẩn bị đồ mới cho họ.

 

Tống Tố Vân liền một mình âm thầm chuẩn bị rất nhiều bộ y phục.

 

Dù ngón tay bị đ.â.m ra rất nhiều vết thương cũng chưa từng dừng lại.

 

Khi ngón tay lại một lần nữa bị kim thêu đ.â.m phải, một giọt lệ đột nhiên rơi xuống.

 

Mẫu thân trước đây thường cười nàng nữ công gia chánh làm như mèo cào.

 

Nàng tức giận, khoác lác nói sẽ làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo, còn thêu lên hoa văn mà mỗi người thích.

 

Tống Tố Vân vuốt lên hình thêu hoa sen trên áo, khóc không thành tiếng.

 

Mẫu thân ơi, bây giờ con đã có thể thêu được hoa sen mẫu thân thích nhất rồi, nhưng mẫu thân lại không bao giờ thấy được nữa.

 

Lam Nguyệt đứng gác ngoài cửa nghe tiếng khóc nén trong phòng, đau lòng thở dài một hơi.

 

Vị Tống cô nương này suốt ngày nhốt mình trong phòng, rất ít nói, nhưng trong mắt luôn lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt.

 

Có lẽ có thể khóc một trận lớn, cũng là chuyện tốt.

 

Sáng sớm hôm sau, Tống Tố Vân bị một tiếng chuông lớn làm cho tỉnh giấc.

 

Nàng đã lâu không ra khỏi phòng, lần đầu tiên chủ động mở cửa.

 

"Tại sao lại gõ chuông quốc tang..."

 

"Cô nương không biết đó thôi, chuông này là vì Hoàng hậu mà vang lên, nghe nói Hoàng hậu trong lúc tuần thú phía Nam đã bất ngờ qua đời, Hoàng thượng tưởng nhớ Hoàng hậu, vậy mà lại dùng quan tài băng để bảo quản thi thể, cho đến hôm nay mới chôn cất vào hoàng lăng."

 

Tống Tố Vân lặng lẽ nghe tiếng chuông nặng nề, đáy mắt tĩnh lặng như một vũng nước chết.

 

Cảnh Bùi Cảnh Uyên kéo nàng đỡ kiếm cho Ninh Oanh Oanh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ lại giả vờ thâm tình không nỡ.

 

Nói về giả tạo, Bùi Cảnh Uyên đúng là bậc thầy.

 

"Chuông quốc tang vang lên, Hoàng hậu qua đời người đời đều biết, từ nay trên thế gian này không còn Tống Tố Vân nữa."

 

Tống Tố Vân nhẹ giọng lẩm bẩm.

 

Nàng quay người định về phòng, thì bị người đàn ông cao lớn phía sau dọa cho giật mình.

 

Người đàn ông mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm sắc bén phác họa nên một khuôn mặt lạnh lùng, một thân trường bào màu đen càng thêm phần bí ẩn.

 

Tống Tố Vân kinh ngạc lùi lại một bước.

 

"Tại hạ là Hộ quốc Đại tướng quân Lâm Cẩn Quy, phụ thân của cô từng liều mình cứu ta."

 

Tống Tố Vân hơi sững sờ, lúc này mới hiểu, người đàn ông vạm vỡ trước mắt chính là người đã cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng.

 

Nàng cúi người hành lễ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:

 

 "Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lâm Cẩn Quy khẽ thở dài một hơi, hắn nhìn khuôn mặt vẫn còn gầy gò của Tống Tố Vân, đáy mắt lóe lên vẻ áy náy.

 

"Ngày đó đ.â.m bị thương cô không phải do ta cố ý sắp đặt, vốn định nhân lúc hỗn loạn đưa cô đi, không ngờ Hoàng đế lại đẩy cô ra."

 

"Suy cho cùng vẫn là ta cứu cô muộn, không thể báo đáp ân tình của phụ thân cô cho tốt."

 

Sóng mắt Tống Tố Vân khẽ động: 

 

"Phụ thân từng nói tướng quân là tri kỷ của ông, tướng quân bằng lòng ra tay cứu giúp, phụ thân chắc chắn đã rất vui rồi."

 

Nhớ đến phụ thân, tim nàng lại đau nhói.

 

Cái c.h.ế.t thảm của người nhà, là nỗi đau không thể xóa nhòa trong cuộc đời này của nàng.

 

Lâm Cẩn Quy mím môi, giọng nói trầm thấp.

 

"Mấy ngày trước Phượng Nghi Cung đột nhiên bốc cháy, người của ta nhân lúc hỗn loạn đã mang đầu của phụ mẫu cô về, nên mới không thể đến gặp cô kịp thời. Bây giờ phụ mẫu cô đã được an táng cùng với A Thịnh rồi, cô có muốn đi thăm họ không?"

 

Trên khuôn mặt không chút gợn sóng của Tống Tố Vân cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

 

Một giọt lệ không báo trước rơi xuống.

 

 

"Phụ thân, mẫu thân, con gái đến thăm hai người đây."

 

Một câu nói đơn giản nhất, nhưng Tống Tố Vân lại nói ra vô cùng khó khăn.

 

Nàng quỳ trên đất, trán áp vào mặt đất ẩm ướt, như thể làm vậy có thể đến gần phụ thân và mẫu thân hơn một chút.

 

"Phụ thân, mẫu thân, con gái nhớ hai người lắm..."

 

Nước mắt của Tống Tố Vân rơi xuống đất, rồi lại nhanh chóng biến mất.

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, như thể mẫu thân đang dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

 

Lâm Cẩn Quy đứng ở xa, lặng lẽ nhìn Tống Tố Vân.

 

Nàng đã đốt hết những bộ quần áo đã may trong những ngày qua và một con diều.

 

Đêm trước khi Tống Tố Vân vào cung, Tống Thịnh từng quấn lấy nàng đòi đi thả diều.

 

Lúc đó nàng nói: "A Thịnh ngoan, đợi ngày đệ vào cung thăm tỷ, tỷ sẽ đưa đệ đến ngự hoa viên thả diều."

 

Nhưng Tống Thịnh đã không bao giờ đợi được đến ngày đó.

 

Tống Tố Vân cứ ngỡ nước mắt của mình đã sớm chảy cạn dưới sự hành hạ của Bùi Cảnh Uyên.

 

Nhưng khi quỳ trước mộ người thân, nàng mới phát hiện ra không phải là không khóc được nữa, mà là chưa đến lúc đau lòng.

 

Mẫu thân ơi, mẫu thân xem tài thêu thùa của con bây giờ, có phải đã có chút giống mẫu thân ngày xưa rồi không?"

 

"Phụ thân ơi, phụ thân thích mặc màu mực nhất, con gái đã may cho phụ thân rất nhiều bộ, còn có A Thịnh... A Thịnh... là tỷ tỷ vô dụng, lại để đệ phải chịu nhiều khổ cực như vậy..."

 

Tống Tố Vân trước kia xem truyện, luôn cảm thấy quá khoa trương.

 

Bây giờ mới hiểu cái gì gọi là đau đứt ruột gan.

 

Người thân của nàng đều đã ra đi, chỉ còn lại mình nàng trên thế gian này sống lay lắt.

 

Đầu Tống Tố Vân nặng nề đập vào bia mộ, tim vỡ thành tro bụi.

 

"Phụ thân và mẫu thân, đều là lỗi của con gái, nếu không phải con nhìn người không rõ, hai người đã không rơi vào kết cục thê thảm như vậy, kéo theo cả A Thịnh cũng chịu đủ mọi tra tấn mà c.h.ế.t thảm..."