Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 4



 

4.

 

Nhưng ngay giây sau, vai nàng đã bị người từ hai bên giữ chặt.

 

Toàn thân nàng run rẩy vì bi phẫn, nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy lửa giận của Bùi Cảnh Uyên thì cả người cứng đờ.

 

Ninh Oanh Oanh ôm lấy gò má sưng đỏ của mình, nhào vào lòng Bùi Cảnh Uyên: 

 

"Hoàng thượng! Thần thiếp đau..."

 

Tống Tố Vân ra sức giãy giụa, muốn báo thù cho đệ đệ vô tội.

 

"Bùi Cảnh Uyên, là Ninh Oanh Oanh hại c.h.ế.t A Thịnh, là cô ta hạ độc!"

 

"Thì sao? Mỗi người trong Tống gia đều có lỗi với Yên Nhi, vốn dĩ đều đáng chết."

 

Tống Tố Vân không dám tin trợn to hai mắt, trái tim như bị một lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m xuyên.

 

Bí mật đó, cuối cùng đã phải trả giá bằng tính mạng của tất cả mọi người trong Tống gia.

 

"Bùi Cảnh Uyên, tỷ tỷ là cam tâm tình nguyện gả cho Ân Thân vương! Trong bụng tỷ ấy cũng đã sớm có con của Ân Thân vương!”

 

Đôi mắt sắc như chim ưng của Bùi Cảnh Uyên nhìn chằm chằm vào mặt Tống Tố Vân, toàn thân toát ra khí lạnh vô tận.

 

"Ngươi nói cái gì?"

 

"Chưa bao giờ có ai ép tỷ tỷ xuất giá, tỷ tỷ đã sớm cùng Ân Thân vương tâm ý tương thông..."

 

"Nói bậy!"

 

Bùi Cảnh Uyên đột ngột bóp lấy cổ Tống Tố Vân, trong mắt là sát ý lạnh lẽo.

 

"Ta... không... có..."

 

Tống Tố Vân nói thêm một chữ, bàn tay đang bóp nghẹt hơi thở của nàng lại siết chặt thêm một phần, trái tim nàng cũng lạnh thêm một phần.

 

"Tống Tố Vân, để vu khống Oanh Oanh, ngay cả tỷ tỷ ruột ngươi cũng có thể bôi nhọ, ngươi thật khiến trẫm ghê tởm."

 

"Để trẫm nghe thấy ngươi nhắc đến Yên Nhi lần nữa, trẫm nhất định không tha nhẹ."

 

"Người đâu, Hoàng hậu vu khống tần phi, ăn nói dối trá, vả miệng ba mươi cái!"

 

Tống Tố Vân bị đẩy mạnh ra ngoài, lưng đập vào hòn non bộ cách đó không xa, nàng nghe thấy rõ tiếng xương mình gãy vụn.

 

Nàng không còn sức để đứng dậy, thái giám liền xốc nàng lên.

 

Từng cái tát giáng xuống, tai Tống Tố Vân dần dần chỉ còn lại tiếng ù ù chói tai.

 

Hình phạt ba mươi cái tát còn chưa kết thúc, nàng đã không thể chịu đựng được nữa mà ngất lịm đi.

 

Tống Tố Vân còn chưa tỉnh lại đã bị một lực rất lớn kéo từ trên giường dậy.

 

Nàng gắng gượng mở mắt, thứ nhìn thấy lại là khuôn mặt lạnh như băng của Bùi Cảnh Uyên.

 

"Bùi Cảnh Uyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

 

Tống Tố Vân bị cưỡng ép kéo dậy, cả người đầu óc quay cuồng, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt không nghe rõ.

 

Bùi Cảnh Uyên nhìn chằm chằm vào bàn tay khô gầy của Tống Tố Vân, trong lòng đột nhiên run lên.

 

Tống Tố Vân gầy đi từ lúc nào vậy? Cổ tay như thể chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát.

 

"Hoàng thượng, Hoàng thượng không hay rồi, Quý phi nương nương hôn mê bất tỉnh rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lời của thái giám đã phá vỡ sự giằng co kỳ lạ giữa hai người, mắt Bùi Cảnh Uyên tối sầm lại, không nói một lời liền kéo Tống Tố Vân dậy.

 

"Đi theo trẫm, Oanh Oanh cần ngươi."

 

Trong Bích Diên Điện, sắc mặt Ninh Oanh Oanh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, thái y đang bận rộn qua lại.

 

Bùi Cảnh Uyên ôm chặt nàng ta vào lòng, đau lòng vuốt ve gò má nàng ta.

 

Tống Tố Vân dời tầm mắt, không muốn nhìn thêm cảnh tượng đang làm tim nàng đau nhói nữa.

 

"Bùi Cảnh Uyên, ngươi đưa ta đến đây rốt cuộc là để làm gì?"

 

"Thái y, tình hình của Quý phi thế nào?"

 

"Bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương là do tà khí nhập thể lại thêm tức giận công tâm nên mới hôn mê bất tỉnh, hiện giờ chỉ có thể dùng m.á.u người làm thuốc, uống liên tục ba ngày, nhất định có thể cứu được Quý phi."

 

"Chỉ là phương thuốc này cần m.á.u của người có địa vị cao quý mới có hiệu quả, long thể của Hoàng thượng không thể tổn hại, vậy chỉ có thể..."

 

Tim Tống Tố Vân thắt lại, lời nói của thái y trong ngoài đều đang ám chỉ phải dùng m.á.u của Hoàng hậu là nàng để làm thuốc.

 

Bùi Cảnh Uyên tự nhiên hiểu ý của thái y, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của Tống Tố Vân lại có chút do dự.

 

"Hoàng thượng... thần thiếp có phải sắp c.h.ế.t rồi không? Nếu thần thiếp chết... Hoàng thượng đừng quên thần thiếp..."

 

Ninh Oanh Oanh đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, mắt đẫm lệ nói với Bùi Cảnh Uyên những lời không nỡ.

 

"Đừng nói ngốc, có trẫm ở đây, nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

 

Bùi Cảnh Uyên dịu dàng an ủi Ninh Oanh Oanh, chút do dự trong lòng cũng bị sự đau lòng thay thế.

 

"Người đâu, lấy m.á.u cho Hoàng hậu."

 

Ánh mắt Tống Tố Vân u ám, nỗi chua xót trong lòng trào lên đáy mắt.

 

Vai nàng bị giữ chặt, thái y lấy ra một con d.a.o nhỏ sắc bén rạch một vết sâu trên cổ tay nàng.

 

"A... Bùi Cảnh Uyên, cô ta bị bệnh thì liên quan gì đến ta?... Buông ta ra..."

 

"Nếu không phải là ngươi, Oanh Oanh sao có thể nhiễm phải hàn khí tà ma ở ngoài địa lao? Thái y, cần bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, không cần nương tay."

 

Cơn đau lan khắp toàn thân Tống Tố Vân, m.á.u tươi không ngừng tuôn ra, nước mắt nàng cũng theo đó mà rơi xuống.

 

Bát sứ nhỏ nhanh chóng được đổ đầy, thái y qua loa băng bó vết thương cho nàng rồi đi sắc thuốc.

 

Cơ thể Tống Tố Vân theo m.á.u chảy đi mà trở nên lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh theo.

 

Nàng ôm vết thương lảo đảo đứng dậy, nhưng lại bị Bùi Cảnh Uyên gọi lại.

 

"Đứng lại, xin lỗi Oanh Oanh đi."

 

Móng tay nàng bấu chặt vào váy, vết thương vì dùng sức lại ứa ra m.á.u tươi.

 

Làm sao nàng có thể xin lỗi kẻ đã g.i.ế.c hại đệ đệ mình?

 

"Nếu ta không chịu thì sao?"

 

Bùi Cảnh Uyên nhìn sắc mặt trắng bệch và sự bướng bỉnh trong mắt Tống Tố Vân, trong lòng đột nhiên có chút nghẹn ngào.

 

Ninh Oanh Oanh nhìn biểu cảm của Bùi Cảnh Uyên, trên mặt thoáng qua vẻ hung tợn, sau đó liền ấm ức đỏ mắt.

 

"Hoàng thượng, thân thể ngàn vàng của Hoàng hậu nương nương sao có thể xin lỗi thần thiếp..."

 

"Hoàng hậu vốn đã oán hận thần thiếp được người sủng ái, nên mới muốn lấy mạng thần thiếp. Thần thiếp sợ hãi... cầu xin Hoàng thượng cho thần thiếp xuất cung đi... thần thiếp thật sự không dám ở lại bên cạnh Hoàng thượng nữa..."