Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 5



 

5.

 

"Nói bậy! Nàng chỉ có thể ở bên cạnh trẫm, làm Quý phi được trẫm sủng ái nhất."

 

"Tống Tố Vân, nếu ngươi không chịu nhận lỗi, vậy trẫm cũng không cần thương tiếc ngươi."

 

Ánh mắt Bùi Cảnh Uyên lạnh băng, giọng nói sắc lạnh:

 

"Người đâu, Hoàng hậu tâm địa độc ác, hãm hại tần phi, trượng ba mươi."

 

Tống Tố Vân cười khổ nhắm mắt lại, chút quyến luyến cuối cùng đối với Bùi Cảnh Uyên trong lòng cũng tan biến.

 

Ba mươi trượng, gần như đánh gãy kinh mạch của Tống Tố Vân.

 

Lúc nàng được đưa về Phượng Nghi Cung thì đã ý thức không rõ.

 

Bùi Cảnh Uyên vẫn không buông tha nàng, liên tiếp ba ngày, nàng đều bị lấy m.á.u làm thuốc cho Ninh Oanh Oanh.

 

Tống Tố Vân tưởng mình sẽ chết, nhưng thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch, mỗi tối lại có một tiểu cung nữ mang thuốc và đồ bổ đến cho nàng.

 

Nàng nhìn bát thuốc đắng ngắt và chén canh sâm ngàn năm bên cạnh, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

 

Bùi Cảnh Uyên để có thể hành hạ nàng cả đời, thật đúng là dốc hết tâm tư.

 

Mười ngày thuốc thang qua đi, Tống Tố Vân cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại.

 

Nàng muốn ra hành lang ngắm tuyết, miếng ngọc bội treo trên cổ đột nhiên rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

 

Tống Tố Vân nhìn hoa văn cành mai đỏ đã gãy trên miếng ngọc, hơi sững người.

 

Miếng ngọc này là quà sinh thần Bùi Cảnh Uyên tặng.

 

Lúc đó hắn phụng mệnh đến đất Thục khảo sát thủy lợi, Tống Tố Vân cứ ngỡ hắn chắc chắn sẽ không đến dự tiệc sinh thần của mình.

 

Nào ngờ Bùi Cảnh Uyên lại thúc ngựa chạy về.

 

Khi đó hắn nói: "Tố Vân muội muội, trẫm nhớ muội thích hoa mai, nên đã tìm miếng ngọc này cho muội."

 

Nhịp tim của Tống Tố Vân lúc đó đã loạn nhịp, người đàn ông mình yêu mến nhớ sở thích của mình là một điều rung động đến nhường nào.

 

Nàng cứ ngỡ Bùi Cảnh Uyên chắc chắn cũng đã động lòng với mình, vội vàng đeo miếng ngọc lên cổ.

 

Thậm chí còn phớt lờ ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt của Tống Yên, tràn đầy lo lắng.

 

Thì ra hắn không phải vì sinh thần của nàng mà quay về, mà là lo lắng cho Tống Yên bị nhiễm phong hàn.

 

Nỗi chua xót đột nhiên tràn ngập trái tim Tống Tố Vân, nàng ném miếng ngọc vỡ ra ngoài cửa sổ.

 

Những kỷ niệm liên quan đến Bùi Cảnh Uyên, nàng đều không cần nữa.

 

Tống Tố Vân tìm ra chiếc rương duy nhất mang theo vào cung, ném hết đồ đạc bên trong vào chậu than.

 

Mỗi một món đồ bên trong đều là thứ nàng từng cẩn thận cất giữ, liên quan đến Bùi Cảnh Uyên.

 

Con diều hắn làm, cuốn truyện tranh hắn tặng, những bức thư họa hắn bỏ đi, thánh chỉ lập nàng làm Hậu...

 

Còn có một xấp thư viết đầy tình yêu của Tống Tố Vân, nàng vốn định đợi đêm tân hôn sẽ tặng cho Bùi Cảnh Uyên...

 

Nhớ lại cái đầu c.h.ế.t không nhắm mắt của phụ thân và mẫu thân vào ngày đại hôn, nước mắt Tống Tố Vân tuôn trào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng châm lửa, đốt hết những vật từng xem như báu vật.

 

Ngọn lửa bùng lên, thiêu hủy những bằng chứng của sự rung động, cũng đốt sạch tình cảm trong lòng Tống Tố Vân.

 

"Tống Tố Vân, ngươi đang đốt cái gì?"

 

Bùi Cảnh Uyên đã mười mấy ngày không thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở cửa tẩm điện.

 

Tống Tố Vân hơi sững sờ, sau đó nhẹ giọng nói:

 

"Thời tiết lạnh, than lửa không đủ, ta đốt vài bức tranh chữ không cần nữa để sưởi ấm."

 

Bùi Cảnh Uyên nhìn những thứ trong chậu than cảm thấy rất quen thuộc.

 

Vừa định tiến lên xem cho rõ hơn thì bị Tống Tố Vân che mất tầm mắt.

 

"Hoàng thượng giá lâm, có chuyện gì sao?"

 

Bùi Cảnh Uyên nhìn vòng eo quá đỗi thon gầy và khuôn mặt không một chút huyết sắc của Tống Tố Vân, tim chợt run lên.

 

Hắn vừa định mở miệng quan tâm, lại bị ánh mắt đề phòng của Tống Tố Vân đ.â.m trúng.

 

Ánh mắt Bùi Cảnh Uyên tối sầm lại, một tia thương tiếc trong lòng bị hắn đè xuống.

 

"Đêm nay là tiệc sinh thần của Oanh Oanh, lát nữa văn võ bá quan đều sẽ đến chúc mừng, ngươi với tư cách là Hoàng hậu đừng làm mất mặt hoàng gia."

Văn võ bá quan đến chúc mừng là vinh dự chỉ có Hoàng hậu mới có, Bùi Cảnh Uyên chẳng qua là muốn nhân cơ hội này để sỉ nhục mình.

 

Tống Tố Vân gật đầu, nội tâm đã sớm vỡ thành từng mảnh vụn.

 

Bùi Cảnh Uyên rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của nàng, xoay người rời đi.

 

Tiệc sinh thần của Ninh Oanh Oanh vô cùng hoành tráng, văn võ bá quan quỳ lạy chúc mừng, những kỳ trân dị bảo dâng tặng gần như chật cứng Bích Diên Điện.

 

Phần thưởng của Bùi Cảnh Uyên cũng hết đợt này đến đợt khác, ngay cả trường minh châu do Tây Vực tiến cống cũng tặng.

 

Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có Tống Tố Vân một mình chịu đựng những ánh mắt chế giễu ở khắp mọi nơi, toàn thân lạnh ngắt.

 

"Tiệc sinh thần của Quý phi xa hoa như vậy, Hoàng hậu vậy mà vẫn ngồi yên được."

 

"Quý phi mới là người Hoàng thượng thật lòng yêu thương, Hoàng hậu chỉ là cái vỏ rỗng."

 

"Nàng ta là con gái của tội thần, Hoàng thượng là niệm tình xưa mới cho nàng ta ngôi vị Hoàng hậu, theo ta thấy thì nên giống như phụ thân nàng ta c.h.ế.t không có đất chôn."

 

Những lời bàn tán của các quan viên bên dưới lọt vào tai Tống Tố Vân, như thể đang cắt từng miếng thịt trên tim nàng.

 

Nàng cắn chặt môi dưới, cố gắng nhẫn nhịn.

 

Phụ thân nàng không phải tội thần, Thừa tướng phủ bị oan.

 

Ánh mắt của Bùi Cảnh Uyên dừng trên người Tống Tố Vân, không ngờ nàng lại không nói một lời.

 

Tống Tố Vân thật sự đã học được cách ngoan ngoãn hay là đang giả vờ?

 

Sắc mặt tái mét của Tống Tố Vân bị Ninh Oanh Oanh thu hết vào mắt, khóe môi nàng ta nhếch lên, lòng đầy khoái trá.

 

Tống Tố Vân, cho dù ngươi ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu, thì trong cung này ta vẫn là người được sủng ái nhất.

 

"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Hoàng hậu nương nương lúc nhỏ có một điệu múa kinh động thiên hạ, không biết Hoàng hậu nương nương có thể múa một điệu coi như quà sinh thần cho thần thiếp không?"