Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 432



Tần Quan bừng tỉnh ngộ.

Thì ra là vậy à!

Hắn còn tưởng thổ dân ở đại lục này bản tính vốn rất nhiệt tình hiếu khách chứ.

[Đợi đã——]

[Hahahahahaha——]

[Ngoài việc đồ đằng giống nhau, Tần Đại tướng quân ngươi cũng góp không ít công sức đâu nha!]

Lời này quả thực khiến Tần Quan giật mình.

Tuy hắn đã ra biển hai năm, nhưng hắn nào có quên tiểu Bạch Trạch này là người thích hả hê trên nỗi đau của người khác đến mức nào. Những lúc khác có thể đoán sai——dù sao tiếng lòng của Hứa lang cũng không phải lần nào cũng khiến người ta lo sợ, nhưng, một khi Hứa lang cười phá lên trong lòng, chắc chắn không phải chuyện tốt!

Nhưng mà... hắn đã làm gì?

Tần Quan điên cuồng hồi tưởng, đến mức không hề chú ý Lễ bộ thị lang đang lặng lẽ nhích mông, cố gắng kéo xa khoảng cách với hắn.

[Cười c.h.ế.t mất, có mấy thổ dân vừa thấy ngươi đã nói... ờm, chữ này không biết đọc. Kệ đi! Tóm lại, Đại tướng quân ngươi đúng là đồ ngốc, ngươi cũng không quan sát kỹ hơn chút nào, cứ thế cho rằng lời này tương tự như ý "xin chào", lại còn quả quyết nói cho người khác nghe.]

[Ngươi thật không sợ đây là lời chửi bới à!]

Tần Quan liếc Hứa Yên Miểu một cái, kiêu ngạo ưỡn bộ n.g.ự.c nở nang.

Đó chắc chắn không thể là lời chửi bới được! Sao ta lại không quan sát chứ!

Tuy nói hắn cũng không biết Hứa Yên Miểu đang nói về câu nào, nhưng mỗi một câu hắn đều đã quan sát kỹ lưỡng, ví dụ như có phát âm nào hắn không chắc, hắn sẽ chú ý xem lúc người khác dùng phát âm đó với hắn, thì rốt cuộc hắn đang làm gì.

Nếu mấy lần hắn đều đang làm những việc khác nhau, thậm chí không làm gì cả, mà mọi người lại cười nói với hắn bằng phát âm đó, vậy thì phát âm này chắc chắn là khen ngợi! Hoặc là chào hỏi!

[Tuy cũng đúng là không phải lời chửi bới.]

Tần Quan lại cầm một quả cam navel vàng bóc vỏ, lắng nghe tiếng lòng, động tác trên tay không ngừng, không vui không giận, ra dáng một bậc đại tông sư.

Hừ! Ta phải bóc cho Hành Thông (tự của Lễ bộ thị lang) một vỏ cam không đứt từ đầu đến cuối! Sau đó nếm thử xem cam có ngọt không, ngọt rồi mới đưa cho Hành Thông ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Nhưng ý của câu này là "Cơ n.g.ự.c của ngươi rất lớn" đó hahahahahaha!]

"Bụp——"

Tần Quan nhìn vỏ cam rơi xuống đất sau khi tay run lên, chìm vào sự im lặng kỳ quái.

[Hahahahahaha!]

[Kết quả là hắn ở trong bộ lạc gặp một thổ dân nào, liền nói một lần câu "Cơ n.g.ự.c của ngươi rất lớn", cả bộ lạc không một ai là chưa nghe hắn nói câu này.]

[Xin lỗi, không có ác ý, nhưng... đây là quấy rối đồng tính nam đó! Hahahahahaha!]

[Trong cái rủi có cái may, may mà Tần Quan không biết chuyện này! Nếu không thì đã xấu hổ đến mức ngón chân đào đất rồi! Hahahahahaha!]

Cảm ơn, đang đào rồi.

Tần Quan mặt không cảm xúc bóc quả cam navel vàng, quay đầu: "Ăn..."

Tần Quan: "..."

Tần Quan: "...Hành Thông?"

Đại tướng quân mặt đầy tổn thương nhìn ái nhân của mình.

Một ngày tốt lành

Lễ bộ thị lang tỏ ra kinh ngạc: "Ái chà! Sao ngươi lại ngồi sang bên kia rồi?"

Tần Quan: "..."

Hắn còn biết làm sao nữa, chỉ đành tự mình ăn hết quả cam navel vàng.

——Lần này cam có vị chua ngọt! Hắn ăn một mình! Hừ!

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vẫn tiếp tục.

[Cơ mà. May là thổ dân không cho rằng đó là quấy rối tình dục.]

[Cười c.h.ế.t mất, họ được khen cơ n.g.ự.c thì vui lắm! Lại còn cho rằng người Đại Hạ đều rất tốt, rất nhiệt tình, khen người khác cực kỳ thẳng thắn! Họ thích điều đó!]




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com