Vua tôi Đại Hạ: Không không không! Người Hoa Hạ chúng ta chú trọng sự hàm súc, sẽ không vừa gặp đã khen cơ n.g.ự.c người khác đâu!
Đó là hành vi cá nhân của Tần Quan!
Đại tướng quân: "..."
Ta cũng không...
Quay đầu nhìn Irará vẫn đang ăn đùi heo, tư thế vô cùng thả lỏng, rõ ràng là đặc biệt tin tưởng hắn.
"..."
Thôi vậy! Tần Quan nghiến răng: Khen cơ n.g.ự.c thì khen cơ n.g.ự.c đi! Ít nhất cũng là mèo mù vớ cá rán rồi!
Irará: "Tần?"
Tần Quan: "Không có gì..."
Lễ bộ thị lang mỉm cười: "Đại tướng quân muốn nói, cơ n.g.ự.c của ngươi thật đẹp."
Nghe Tạ Lạc Thủy phiên dịch, Irará càng vui hơn. Thế nhưng, Tần Quan liếc thấy dáng vẻ sử quan đang múa bút lia lịa, liền lặng lẽ ôm mặt.
——Tuy hắn rất muốn lưu danh sử sách, nhưng cũng không cần phải lưu danh sử sách theo cách này đâu!
*
Hứa Yên Miểu không chú ý đến động tĩnh bên kia, hắn cười xong liền tiếp tục tập trung vào nội dung trên hệ thống.
[Nói mới nhớ, người Paraguay cũng có truyền thống sùng bái ngọc khí, giống Hoa Hạ ghê!]
[Người của hai đại lục có thể có nhiều điểm tương đồng như vậy, cũng khá là có duyên.]
Lão Hoàng đế cũng gật đầu, ông gọi: "Tần khanh!"
Một ngày tốt lành
Tần Quan dùng khóe mắt liếc Hoàng đế một cái, xác định chữ "Tần" này là đang gọi hắn, vội vàng tiến lên, chắp tay: "Bệ hạ."
Lão Hoàng đế nói: "Người Hoa Hạ từ xưa đến nay vốn trọng lễ thượng vãng lai. Bộ lạc Paraguay đã hậu đãi các ngươi, sau này còn phải tiếp tục giao thiệp, chúng ta không thể thất lễ. Khanh có còn nhớ bộ lạc này thiếu thứ gì không? Mang một ít qua đó, làm quà tặng."
Tần Quan bắt đầu hồi tưởng: "Thần..."
[Cái gì cũng được, dù sao cũng tốt hơn là lấy gối, chăn của bệnh nhân đậu mùa từng dùng làm quà tặng cho thổ dân người ta.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tần Quan: "???"
Lão Hoàng đế: "???"
Văn võ bá quan: "???"
Ai lại tặng thứ này chứ!!!
Nghe giọng điệu trong tiếng lòng của tiểu Bạch Trạch... chẳng lẽ lại có người thực sự tặng những thứ này cho thổ dân địa phương sao?!
Người Hoa Hạ, vốn thuộc một quốc gia lễ nghĩa, quả thực như bị đồng tử địa chấn (cực kỳ sốc).
Ở Hoa Hạ, cho dù là lúc hai bên giao chiến, sứ giả hai nước mang lễ vật đến tận cửa, cũng sẽ không cố ý mang theo đồ vật nhiễm bệnh đậu mùa chứ!
Đó là bệnh đậu mùa đó!!!
Đến tận bây giờ, đậu mùa vẫn là thứ khiến người ta nghe thôi đã biến sắc, cho dù là thần y cũng không chữa khỏi được bệnh đậu mùa! Nơi nào có người mắc bệnh đậu mùa, chỉ có thể phong tỏa thành trì để họ chờ chết!
[À đúng rồi! Chết tiệt! Sao mình lại quên nói ra phương pháp phòng ngừa đậu mùa chứ!]
Vua tôi Đại Hạ: "?!"
Ngươi nói gì?
Ngươi nói gì!!!!
Trong đầu như có luồng điện xẹt qua, lão Hoàng đế "vụt" một tiếng đứng dậy, hơi thở ông dồn dập, suýt nữa vì đứng dậy quá gấp mà tối sầm mắt lại.
Đậu Thừa tướng càng ôm chặt lấy ngực, thở hổn hển mấy hơi, run rẩy lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc viên, nhanh chóng đổ một viên nhét vào miệng.
Còn về những quan viên khác, thì sớm đã chóng mặt đến lâng lâng, trong tầm mắt chỉ còn thấy bốn chữ lớn "Lưu danh sử sách".
Đây là phòng ngừa bệnh đậu mùa đó!
Cho dù bọn họ không phải là quan chủ trì chính, thì chỉ cần làm một phó quan cũng đủ để sử sách ghi lại một nét thật đậm rồi!
Thái tử nhìn Hứa Yên Miểu, khẽ hít một hơi khí lạnh.
Cái người Hứa Yên Miểu này, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu thứ tốt nữa đây?!