Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 437



"Thần nguyện quyên góp toàn bộ gia sản của mình, trừ căn nhà đang ở ra ạ!"

Trong thoáng chốc mơ hồ, dường như có ánh sáng tỏa ra từ người hắn.

Thế nhưng...

Lão Hoàng đế đau lòng nghĩ thầm: "Số tiền này của khanh thì cứu được bao nhiêu người chứ?"

Ông nghĩ vậy, và cũng hỏi thẳng ra như thế.

Một ngày tốt lành

Liền nghe thấy giọng nói có phần ngượng ngùng của Hứa lang: "Bản thân thần ăn mặc tiêu tốn quá nhiều tiền rồi, bây giờ chắc chỉ đủ để chủng đậu bò cho khoảng một hai vạn người thôi ạ."

Nhưng rồi hắn lại vui vẻ nói thêm: "Cứu được người nào hay người đó, thần cũng đâu phải là đấng cứu thế gì cho cam, ít nhất thì nếu bây giờ bệnh đậu mùa bùng phát, hai vạn người này có thể sống sót khỏe mạnh!"

Còn về sau này nếu thiếu tiền, sống không tốt, thì cùng lắm là quay về thời hiện đại thôi.

Trong thẻ ăn của hắn vẫn còn hai trăm tệ kia mà!

*

Lão Hoàng đế rất muốn mô tả cho Hứa Yên Miểu biết, nếu bây giờ bệnh đậu mùa bùng phát, toàn thiên hạ – ngoại trừ hai vạn người kia, thì ít nhất tám phần còn lại sẽ trách cứ khanh vì sao không ép buộc bọn họ chủng đậu bò, vì sao trong hai vạn người đó, họ lại không thể là một trong số đó.

Nhưng lời đến khóe miệng, nhìn đôi mắt trong veo thấy đáy lại rực rỡ sáng ngời kia, Ông chỉ đành nuốt ngược trở vào.

"Được rồi!" Lão Hoàng đế gõ nhẹ lên trán Hứa Yên Miểu một cái, ngay lúc Hứa Yên Miểu theo phản xạ lùi lại ôm đầu, Ông tỏ vẻ như khá mất kiên nhẫn: "Mang hết tiền về đi, triều đình khi nào lại đến lượt một tiểu tử như khanh phải móc cả tiền cưới vợ sau này ra để làm việc chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: "Bệ hạ?"

Lão Hoàng đế lại gõ trán hắn thêm cái nữa, nhưng giọng điệu lại bất giác dịu đi: "Trong quốc khố vẫn còn không ít tiền, lại vừa khai thác được không ít vàng bạc từ Oa Quốc, đủ để dụ dỗ bá tánh đến chủng ngừa rồi."

Hứa Yên Miểu còn có thể đem hết gia sản ra để thúc đẩy việc này, thiên hạ này là thiên hạ của nhà họ Cao, bá tánh c.h.ế.t đi đều là thần dân của nhà họ Cao, ông ta – Cao Kiến Dực – mà còn tiếc tiền không chịu chi ra nữa, thì thực sự là cầm thú không bằng.

Dù sao thì mỏ vàng mỏ bạc ở Oa Quốc cũng nhiều, cùng lắm thì cứ ném một ngọn núi vàng vào đó, chẳng lẽ còn không đủ cho toàn bộ bá tánh cả nước chủng ngừa hay sao?

Quyết định này đã nhận được sự hoan hô nhiệt liệt của Hứa Yên Miểu: "Bệ hạ thánh minh!!!"

Lão Hoàng đế nhận hết lời khen: "Trẫm quả thực thánh minh, nếu không thánh minh thì bây giờ khanh đã đầu lìa khỏi cổ rồi."

Hứa Yên Miểu trừng lớn mắt.

Lão Hoàng đế cầm lấy ấm nước trên bàn, trực tiếp kề miệng ấm tu ừng ực mấy ngụm lớn, rồi mới thấm thía nói: "Tán gia bại sản để cứu giúp bá tánh, khanh làm vậy là đang thu mua lòng dân đấy, khanh biết không? Nếu đổi lại là một vị Hoàng đế đa nghi khác, ông ta mặc kệ khanh..."

Mặc kệ khanh c.h.ế.t rồi thì bí mật trong thiên hạ có còn hay không.

"Ông ta mặc kệ khanh có thể phòng ngừa đậu mùa hay không, vì cái ngai vàng dưới m.ô.n.g mình, ông ta nhất định sẽ g.i.ế.c khanh."

"Nhưng mà thần..."

"Trẫm biết khanh không có ý nghĩ đó, nhưng người khác thì sao?" Lão Hoàng đế thở dài một tiếng: "Hứa Yên Miểu, trẫm không chắc còn sống được mấy năm nữa, Thái tử thì trẫm tin tưởng nó không phải hôn quân, nhưng khanh còn trẻ, mới hai mươi tuổi, không phải là không có khả năng đợi được đến lúc Thái tử của Thái tử kế vị, đến lúc đó người ngồi trên ngai vàng là tính tình thế nào, không ai biết được."




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com