Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 436



Thứ Hứa Yên Miểu nhận được chỉ là sự trầm mặc của lão Hoàng đế, cùng với ánh mắt nhuốm vẻ bi thương.

"..."

Hứa Yên Miểu hành một lễ, thấp giọng nói: "Thần xin cáo lui trước."

Lão Hoàng đế lại có chút bối rối: "Khanh... xe đến trước núi ắt có đường, khanh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Trẫm sẽ hạ chiếu trước, lệnh cho quan lại các nơi trên toàn cõi Đại Hạ phổ biến phép chủng đậu bò. Ít nhiều gì cũng sẽ có chút tác dụng."

"Tạ Bệ hạ."

*

Hứa lang vui vẻ phấn khởi tiến vào Điện Võ Anh, nhưng lúc đi ra lại cúi mắt mím môi, dáng vẻ dường như không vui cho lắm.

Các đại thần sau khi biết tin, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa hoang mang.

"Đây là làm sao vậy?"

Chẳng phải đã vào bàn chuyện phòng ngừa đậu mùa sao? Việc tốt đẹp vừa có thể lưu danh thiên cổ lại vừa cứu sống vô số người như thế, cớ sao Hứa Yên Miểu lại buồn bã đến vậy?

Một số đại thần chọn lấy vài bản tấu chương, rồi giả vờ đến Điện Võ Anh bẩm báo công việc, đến nơi thì lại giả vờ trông thấy cuốn cổ tịch trị bệnh đậu mùa kia, xin lão Hoàng đế cho mượn xem qua. Xem xong, bọn họ lập tức hiểu ra vì sao tiểu Bạch Trạch lại buồn bã đến thế.

"Phép chủng đậu bò, quả thực..."

Hộ bộ Viên ngoại lang Thôi Y trở nên nghiêm túc hiếm thấy: "Bệ hạ, thần kiến nghị nên ưu tiên thực hiện các phương pháp khác trước, còn về phép chủng đậu bò, có thể từ từ hoạch định."

Cứ thực hiện từng bước một, trước hết hãy chấp nhận những phương pháp tương đối dễ chấp nhận hơn. Ví dụ như Nhân trung bạch (cặn nước tiểu), hay trứng bồ câu trắng chẳng hạn.

...Mặc dù cặn nước tiểu cũng chưa chắc đã dễ được chấp nhận hơn là bao nhiêu ()

Lão Hoàng đế gật gật đầu: "Vậy cứ tạm thời làm thế trước đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù không hiệu quả bằng phép chủng đậu bò, nhưng ít nhất cũng có thể cứu người.

*

Nửa canh giờ sau, biểu cảm của thị vệ canh giữ cửa cung trở nên kỳ quái: "Hứa lang, ngài đây là đang...?"

Hứa Yên Miểu ngồi trên một chiếc xe ngựa thô sơ, xung quanh là những thùng đồ chồng chất.

Hắn nhảy xuống xe: "Các vị kiểm tra đi ạ."

Một ngày tốt lành

Sau khi các thị vệ cẩn thận kiểm tra các thùng đồ, liền cho xe đi qua, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng thêm kỳ quái.

Hứa Yên Miểu hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó, hắn chỉ ngồi lại lên xe, thúc giục phu xe tiếp tục đi vào trong.

——Hắn được Hoàng thượng đặc cách cho phép đi xe trong nội cung.

Khi chiếc xe ngựa dừng lại trước Điện Võ Anh, lão Hoàng đế cũng phải sững sờ: "Khanh đang làm gì vậy?"

Hứa Yên Miểu chỉ huy đám cung nhân giúp mình chuyển hết các thùng đồ vào trong, sau đó vui mừng nói: "Bệ hạ! Thần đã nghĩ ra một cách rất hay, có thể khiến dân chúng cam tâm tình nguyện đến chủng ngừa... à không, ý thần là, đến chủng đậu bò ạ!"

Trên mặt lão Hoàng đế lộ ra ý cười: "Ồ? Cách gì thế!"

"Xoảng——"

Hứa Yên Miểu mở bật nắp thùng, một thùng đầy ắp tiền đồng hiện ra trước mặt lão Hoàng đế, kèm theo động tác mở thùng của Hứa lang, tiền đồng kêu leng keng rơi vãi xuống đất.

Chàng trai trẻ cười nói: "Bệ hạ! Thần đã mang tất cả những vật phẩm Bệ hạ ban thưởng trước đây, cùng với châu báu trang sức mà Công chúa tặng thần đến đây rồi, chắc hẳn cũng được không ít tiền ạ."

Hoàng đế trầm mặc.

Ông nhìn chàng trai trẻ nói không chút do dự, đôi mắt đen láy của hắn sáng lấp lánh: "Nếu mỗi người đến chủng đậu đều nhận được phần thưởng ba trăm văn tiền, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến ạ!"




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com