Hắn có chút khó hiểu nhìn những người Đại Hạ này: Sao đột nhiên lại ôm mấy thứ đào dưới đất lên mà vừa khóc vừa cười thế kia?
Ngô là Thần Mặt Trời, ôm Ông mà vừa khóc vừa cười thì hắn có thể hiểu, nhưng hai thứ còn lại, tại sao cũng khiến họ phản ứng mạnh mẽ như vậy?
*
Irará được mời đến Đại Hạ, tự nhiên là sau khi Tần Quan và Tạ Lạc Thủy bàn bạc, quyết định mời một thổ dân đến để dạy họ cách trồng khoai tây, ngô, khoai lang.
Ngoài việc trồng trọt, còn có cách bảo quản, cách chọn giống, những điều này nếu để họ tự mình mày mò, thì không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể phổ biến được.
Tuy ngôn ngữ bất đồng, nhưng có thể một người làm, một người học theo mà!
Ví dụ như, người Paraguay đã nắm vững một kỹ thuật làm khoai tây khô đông lạnh: rửa sạch khoai tây rồi đông lạnh, sau khi rã đông thì vắt khô nước, phơi khô ngoài trời. Như vậy có thể bảo quản khoai tây được lâu dài.
——Phương pháp này, bọn họ đã sử dụng ít nhất hai trăm năm.
Còn có bệnh hại khoai tây —— bọn họ cũng không biết phải hình dung cụ thể chuyện này thế nào, họ chỉ biết rằng đã từng có một bộ lạc, chỉ trồng một loại khoai tây duy nhất, bộ lạc đó về sau đã c.h.ế.t đói.
Trên vùng đất châu Mỹ có hàng trăm giống khoai tây, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của người Paraguay, Tạ Lạc Thủy và những người khác đã thành công chọn lựa được hơn mười loại khoai tây mang về Hoa Hạ. Đều là những loại củ to.
"Tạ Lạc Thủy!" Lão Hoàng đế một tay cầm khoai lang, một tay gọi nàng tiến lên.
Tạ Lạc Thủy lờ mờ đoán được điều gì đó, trái tim bất chợt đập mạnh một cái, cứ thế ngẩn người ra mười mấy nhịp thở vẫn chưa hoàn hồn.
Lão Hoàng đế đối với chuyện này rất kiên nhẫn.
Ông vẫn mỉm cười nhìn Tạ Lạc Thủy, cho đến khi Tạ Lạc Thủy hoàn hồn, chạy nhanh đến trước mặt Ông.
Lão Hoàng đế trêu chọc: "Trẫm thấy khanh nếu không phải đang ở trước mặt trẫm, chắc đã vừa chạy vừa muốn nhào lộn một vòng rồi phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Lạc Thủy rất thẳng thắn, cười nói: "Bẩm Bệ hạ, Lạc Thủy quả thực vô cùng phấn khích."
Lão Hoàng đế cũng cười: "Đúng là nên phấn khích."
"Phong Hầu ban thưởng. Trẫm không nuốt lời."
Ngón tay Tạ Lạc Thủy siết chặt vào lòng bàn tay, giọng nói cũng có phần khó khăn: "Thần, tạ ơn Bệ hạ!"
"Ha ha ha! Đừng vội tạ ơn, khanh còn chưa biết mình được phong làm Hầu gì đâu!"
Thiên Thống Đại Đế cất tiếng cười sang sảng. Rồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Tạ Lạc Thủy tiến lên nghe phong!"
Sắc mặt Tạ Lạc Thủy đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Như thể đã làm điều này ngàn vạn lần, nàng vững vàng tiến lên, quỳ xuống.
Đại Đế cúi mắt nhìn nàng: "Có công mới được phong Hầu. Nay Tạ thị Lạc Thủy viễn phó hải ngoại, lịch thời nhị tái, đắc hồi thần chủng. Đại công! Phong làm Huyện hầu huyện Lạc, thực ấp năm trăm hộ."
Tựa như có âm thanh nào đó đang va đập vào màng nhĩ và trái tim nàng, mỗi nhịp tim đập như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Trong một khoảnh khắc, biểu cảm trên gương mặt và suy nghĩ trong đầu Tạ Lạc Thủy đều hóa thành trống rỗng.
Nàng dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nữa, chỉ có thể nắm bắt được câu "Phong làm Huyện hầu huyện Lạc".
Một ngày tốt lành
Giờ phút này, nàng cảm thấy mình như ngọn cỏ trước gió, nhẹ bẫng, lảo đảo, yếu đuối đến mức như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Huyện Lạc là nơi nàng sinh sống từ nhỏ đến lớn, Hoàng đế phong nàng ở đây, chính là để nàng có thể áo gấm về làng.