"Thiết lập chức vụ Độ Hải Tướng quân, phẩm hàm Tòng Thất phẩm. Đặc cách phong khanh làm Độ Hải Tướng quân."
Tạ Lạc Thủy không nói một lời, chỉ cúi đầu xuống, dập đầu thật mạnh trước Hoàng đế.
Ta muốn được phong Hầu!
Ta sẽ được phong Hầu!
Ta nhất định sẽ được phong Hầu!
Ta được phong Hầu rồi!
Tạ Lạc Thủy mặc trên người bộ Hầu phục của mình, chân mang ủng, đi tới đi lui trong gian nhà chính kêu loảng xoảng.
Cha nàng vui vẻ đứng dưới mái hiên, lớn giọng nói oang oang với hàng xóm: “Phải đó! Con gái ta! Được phong Hầu rồi! Nó còn được gặp Hoàng thượng! Cùng ăn cơm một nơi với Hoàng thượng nữa! Hoàng thượng ban cho Lạc Thủy một tòa dinh thự lớn, ngày mai chúng ta dọn qua đó rồi! Tòa nhà đó ta xem qua rồi, chà, sáng sủa rộng rãi lắm!”
Mẹ nàng vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy tới: “Cha Lạc Thủy ơi! Mau tới xem này, đàn heo con nhà mình mới đẻ, bị tiêu chảy phân trắng rồi!”
“Trời ạ!” Tạ lão cha bật ngay dậy, định đi ra ngoài cùng Tạ lão nương, hàng xóm bèn cười họ: “Con gái sắp thành Hầu gia rồi, sao còn lo mấy con heo đó làm gì?”
Tạ lão nương ngẩn ra một lúc, bối rối nói: “Sao lại không lo chứ? Con heo nái nhà ta khó khăn lắm mới nuôi lớn được như vậy, nó còn đẻ được heo con, lúc nãy nửa canh giờ đã đẻ năm sáu con rồi! Đều là tiền cả đấy!”
“Chà! Có Hoàng thượng ban tiền cho Lạc Thủy nhà các người rồi mà!”
“Chà, ai mà không biết chứ. Chẳng phải là tại không ngồi yên được sao? Lạc Thủy nói rồi, chuồng heo, vườn rau trong nhà đều dọn đến sân sau của Hầu phủ, ta với cha con bé muốn làm gì thì làm nấy, quy củ là dành cho người ngoài thôi.”
Tạ lão nương cười đến híp cả mắt lại, khiến đám hàng xóm nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ai mà ngờ được, nuôi con gái mà còn có thể trở thành cha mẹ của Hầu gia chứ! Đứa bé gái này lại còn là do họ nhặt về, đúng là vận may lớn biết bao!
Đúng lúc này, có người đến nhà hỏi: “Xin hỏi Tạ Hầu có ở đây không?”
Đám hàng xóm đó lập tức nhiệt tình đáp: “Có đó có đó!”
“Nha đầu Lạc Thủy, mau ra đây!”
Một ngày tốt lành
“Này! Còn gọi nha đầu Lạc Thủy gì nữa, phải gọi là Hầu gia chứ! Phải đổi cách xưng hô đi! Tạ Hầu gia! Có người tìm ngài!”
Tạ Lạc Thủy vội vàng đi ra, người kia thấy nàng, liền tươi cười đưa thiệp mời: “Bảy ngày sau là đại thọ tám mươi của lão gia nhà chúng tôi, mời Hầu gia nể mặt tới dự.”
Người đó lại lấy ra một hộp quà: “Chúc mừng Hầu gia được phong Hầu.”
Tạ Lạc Thủy liếc nhìn phần đề tên trên thiệp mời, là một chữ “Đậu”. Nàng trước tiên nhận lấy hộp quà và nói lời cảm ơn, sau đó tỏ ý tối hôm đó mình nhất định sẽ đến, người đưa thiệp mời kia lúc này mới rời đi.
Chỉ còn lại Tạ Lạc Thủy phiền não: Thừa tướng đại thọ tám mươi, nàng nên tặng quà gì đây nhỉ?
*
Hứa Yên Miểu cũng đang phiền não: “Cao Tương, ngươi có biết cữu cữu của ngươi thích gì không?”
Tương Dương Công chúa do dự nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe mẫu thân ta nói, cữu cữu người thường ngày hay luyện chữ. Ta tặng người loại mực mà gần đây kinh thành có nhiều người mua, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Chắc là…”
[Nhưng loại mực này vừa mới ra, Thừa tướng đã sai quản gia nhà mình đi mua về rồi…]
Tương Dương Công chúa đổi giọng: “Nhưng ta cũng không biết trong phủ cữu cữu đã có loại mực này chưa. Lát nữa ta đi hỏi thăm xem sao —— Ta vừa nghĩ ra một cái khác rồi! Ngươi nói xem nếu ta mời người vẽ lại cả nhà cữu cữu thì thế nào? Đối với một lão nhân gia tám mươi tuổi mà nói, chắc hẳn sẽ rất thích nhìn thấy cả nhà hòa thuận vui vẻ nhỉ?”