Hứa lang tại chỗ bật khóc nức nở: [Hu hu hu hu hu hu hu hu!]
[Thừa tướng đúng là người tốt mà!]
[Biết ta nghèo, còn biết ta đau đầu vì chuyện quà tặng, lại còn cố ý gợi ý cho ta nữa!]
[Ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt quyển sách này!]
Đậu Thừa tướng khẽ mỉm cười.
Tương Dương Công chúa nhìn đăm đăm đến mòn cả mắt: Cữu cữu! Còn con thì sao, con ——
[Ừm, chuyện tầm phào thông thường chắc Đậu Thừa tướng nghe chán rồi.]
[Hay là ta tìm chút chuyện về tổ tông các nhà vậy, cứ nói là tìm được một quyển cổ tịch sử thư.]
[Dù sao cũng chỉ có một mình Đậu Thừa tướng xem, người khác lại không biết, vấn đề không lớn.]
Nụ cười của Đậu Thừa tướng cứng đờ.
Đừng mà! Không cần dụng tâm như vậy đâu!
Ngươi cứ tùy tiện kể cho ta chút chuyện náo nhiệt trong thôn trong huyện là được rồi! Không cần phải lôi cả tổ tông người ta ra đâu!
Đậu Thừa tướng ho khan một tiếng, ra vẻ như chỉ là quan tâm nhắc nhở Hứa Yên Miểu: “Trong sách có chút chuyện thú vị là được rồi, không cần phải phí nhiều tâm tư quá, ngươi…”
[Thừa tướng người thật tốt, còn sợ ta vì chuyện này mà quá phiền não nữa!]
[Ta nhất định phải càng dụng tâm hơn mới được!]
Đậu Thừa tướng: “Thật sự…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Ê hê! Ta biết ngay là tâm tư này của ta dùng đúng chỗ rồi! Không ngờ Thừa tướng ngài lại là loại Thừa tướng này nha, hai năm trước đã bắt đầu viết hồi ký rồi, còn ghi lại nhiều chuyện mất mặt của đồng liêu như vậy, sợ bọn họ không có cách nào lưu danh thiên cổ hay sao!]
[Cười c.h.ế.t mất, ghi lại chuyện Án sát Thiêm sự người ta đi câu cá mười lăm ngày… Khoan đã, hóa ra đã cập nhật rồi, lần này câu cả tháng trời, ngay cả một con cá con cũng không câu được, ha ha ha ha ha ha! Ta thế mà lại không biết! Viết người ta câu không được cá thì thôi đi, còn viết lời bình, nói con cái nhà ông ta không biết hiếu thuận một chút, không thể lặn xuống nước móc cá vào lưỡi câu cho cha mình sao. Ha ha ha ha ha ha! Đúng là xấu bụng mà!]
Bên cạnh Án sát Thiêm sự vang lên tiếng kêu kinh ngạc ngắn ngủi, chính Án sát Thiêm sự thì đ.ấ.m một quyền xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Lão già c.h.ế.t tiệt…”
Thực ra rất nhiều quan viên sau khi về hưu đều sẽ viết hồi ký, bên trong ghi lại không ít chuyện thú vị, rất nhiều sử liệu chính là được tìm thấy từ trong đó.
Nhưng ngươi không để người khác biết thì còn đỡ, một khi đã bị người khác biết rồi, thì cũng đừng trách bọn họ trả đũa lại.
Cứ chờ đấy! Lão phu cũng viết! Đậu Thừa tướng nhà ngươi cũng chẳng “trong sạch” gì đâu!
[Ồ ồ, còn có… ]
Đậu Thừa tướng nghĩ đến những thứ mình ghi trong hồi ký, bất giác run rẩy một cái: “Khụ, Hứa Yên Miểu, ta còn có việc, xin đi trước đây.”
Một ngày tốt lành
Tiện tay cầm luôn cả đĩa hạt dưa trên bàn đi.
Hứa Yên Miểu: “A, vâng ạ, để ta tiễn…”
“Không cần, công vụ của ngươi cũng bận rộn, tay chân già này của ta vẫn còn đi lại được.”
Sau khi Đậu Thừa tướng rời đi, Hứa Yên Miểu quay đầu lại, nhìn về phía Tương Dương Công chúa: “Ngươi sao vậy?”
Tương Dương Công chúa vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi: “Không sao, chỉ là có cữu cữu ở đây, ta hơi căng thẳng một chút.”
Lời này đương nhiên là để lừa Hứa Yên Miểu.
Nàng chỉ đang nghĩ thầm: May quá may quá, vừa rồi ta không mở miệng nhờ cữu cữu nghĩ giúp quà tặng, nếu không lỡ như cũng bị “gài” ra một thứ tương tự như cổ tịch chuyện lạ thì… Nàng làm gì có thần khí hộ thân như tiểu Bạch Trạch chứ!