Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 442



Hứa Yên Miểu: “Ba ngày vẽ một bức tranh, có đủ không?”

Tương Dương Công chúa: “…”

[Hơn nữa Thái tử hình như cũng tặng cái này, đã sắp vẽ xong rồi.]

Tương Dương Công chúa bắt đầu cân nhắc khả năng cướp bức tranh của huynh trưởng mình.

[Ối giời ơi!]

[Ha ha ha ha ha ha!]

[Đậu Thừa tướng ơi, con trai út của ngài đúng là nhân tài mà ha ha ha khặc!]

Tai Tương Dương Công chúa lập tức dựng thẳng lên.

Tiểu biểu ca của nàng, chẳng phải là cái tên đầu óc không được lanh lợi cho lắm, tên ngu ngốc dùng (hậu) (đình) kẹp vàng bạc châu báu mang đi lấy lòng hoa khôi đó sao? Hắn lại làm chuyện gì nữa rồi?

Ngoài cửa, Đậu Thừa tướng đi ngang qua Lại bộ, định bụng ghé qua thăm Hứa Yên Miểu một lát, theo phản xạ liền muốn tìm cây gậy nào tiện tay để về nhà đánh con trai.

Nhưng ông vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn, con trai ông có lẽ không có cái đầu đó để nghĩ ra món quà đặc biệt chọc tức người khác đâu!

[Rốt cuộc hắn nghĩ cái quái gì vậy! Cho rằng cha mình tám mươi rồi, có lẽ chân cẳng không tiện, nên định tặng cha mình một cái xe lăn vào dịp đại thọ tám mươi ư???]

Phụt——

Nhịn xuống, không được cười!

Tương Dương Công chúa cố sống cố c.h.ế.t véo vào lòng bàn tay, rồi đột nhiên lòng tự tin tăng vọt.

Một ngày tốt lành

Vậy thì nàng căn bản không cần lo lắng vấn đề quà tặng nữa rồi, món đồ nàng tặng dù có lố bịch đến đâu, chẳng lẽ còn lố bịch hơn cả xe lăn sao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một tiếng động nhẹ vang lên, hai người quay đầu lại, liền thấy Đậu Thừa tướng đẩy cửa bước vào.

Cháu gái lập tức hướng ánh mắt thương hại về phía cữu cữu.

Đậu Thừa tướng đáp lại bằng một nụ cười.

Chỉ là cảm giác của nụ cười này… Tương Dương Công chúa ngẫm nghĩ một lát, xem ra hôm đó đến nhà không chỉ phải mang quà mừng thọ tám mươi cho cữu cữu, mà còn phải mang theo cả thuốc cho tiểu biểu ca nữa.

Hứa Yên Miểu nhiệt tình chào hỏi: “Thừa tướng sao lại đến Lại bộ vậy ạ?”

“Ta vừa mới xin Bệ hạ cho cáo lão hoàn hương, trước khi rời đi, ghé qua xem ngươi dạo này thế nào.”

Đậu Thừa tướng nói rất tự nhiên, nhưng lại khiến Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công chúa kinh ngạc vô cùng: “Cáo lão hoàn hương?”

Tương Dương Công chúa sốt ruột: “Cữu cữu! Có phải có kẻ nào nói gì người rồi không!”

Ví dụ như tám mươi tuổi rồi mà còn bám lấy vị trí Thừa tướng không chịu đi chẳng hạn.

“Thân thể người vẫn còn khỏe mạnh, tai không điếc mắt không hoa, sao lại muốn cáo lão hoàn hương chứ!”

Đậu Thanh cười nói: “Nhưng ta quả thực tinh lực không còn được như trước nữa rồi. Hơn nữa, tuổi cũng đã cao, muốn dành nhiều thời gian hơn cho người nhà, đúng là nên lui khỏi vị trí này rồi.”

Hơn nữa có một lời ông chưa nói.

Chỉ cần Đậu Thanh ông một ngày còn ngồi trên vị trí Thừa tướng, thì hậu bối trong nhà một ngày chưa thể giữ chức quan cao —— dù có là hậu tộc đi nữa, Hoàng thượng cũng sẽ không cho phép một gia tộc lũng đoạn các vị trí đại thần trong triều.

Chi bằng biết điều một chút, rút lui khỏi vị trí Thừa tướng này, người em rể kia của ông sẽ ban ân sủng hậu hĩnh cho người nhà họ Đậu.

Ông liếc nhìn tiểu Bạch Trạch một cái, trong lòng lại có chút tiếc nuối.

—— Sau này không thể nghe được những chuyện ngồi lê đôi mách thú vị như vậy nữa rồi.

Đậu Thừa tướng mỉm cười nháy mắt với Hứa Yên Miểu: “Ta sắp rời khỏi triều đình rồi, không biết có thể xem được vài câu chuyện thú vị không nhỉ, nếu có người tặng ta một quyển sách, bên trong có vài câu chuyện ly kỳ thì tốt quá.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com