Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 447



Lương Duệ không nhịn được mà lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại năm chữ "hoàng quyền không xuống đến làng xã", như thể nhặt được của báu.

—— Vậy, nói ngược lại, chỉ cần tìm cách để hoàng quyền xuống đến làng xã, liệu có thể khiến bá tánh không đến mức 'quan bức dân phản', có thể khiến vương triều kéo dài lâu hơn nữa hay không?



Lương Duệ đang định tâm suy nghĩ thêm, nhưng xe ngựa đã đến trước cửa nhà người ta, nếu còn không xuống xe thì thật bất lịch sự. Ông bèn xuống xe, vào cửa rồi ngồi xuống. Hứa Yên Miểu ngồi ngay bên cạnh ông.

Theo lệ thường, trước tiên là thưởng thức ca múa, hí khúc, đợi đến giờ lành thì các món ăn mới được dọn lên.

【Ủa? Sang trọng quá đi——】 Sinh viên đại học cất lên tiếng nói của kẻ chưa từng thấy sự đời.

【Thịt thăn lưng heo là mềm nhất, món thịt kia dùng toàn thịt thăn lưng heo kìa!】

【Đậu thừa tướng bày hơn chục bàn tiệc chứ nhỉ?】

【Hít hà—— Đây là g.i.ế.c bao nhiêu heo vậy trời! Thịt còn thừa không lẽ vứt hết đi sao?】

【Món canh cá diếc này, chỉ dùng phần thịt bụng thôi sao? Vì thịt bụng là tươi mềm nhất, lại ít xương nhất?】

【Biết cách ăn quá vậy!】

【Còn có món cải thảo này nữa, chỉ ăn phần lõi non thôi kìa!】

【Oa oa! Phía sau còn có món heo sữa quay nữa, con heo này được nuôi lớn đặc biệt bằng phục linh, đảng sâm đó! Hoàng hậu Nương nương mà biết huynh trưởng của người xa xỉ như vậy... Ê? Ồ, hóa ra không phải tự nuôi, mà là mua ở nhà Cựu tri phủ họ Trương à.】

【Lạ thật, Đậu thừa tướng bình thường đâu có ăn mấy thứ này đâu, lẽ nào là vì đại thọ tám mươi nên phóng túng một lần?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt Lương Duệ khẽ động, ông ngắm nghía chiếc bát đặc biệt xa hoa trên bàn, nghiêng đầu liếc nhìn vị trí của mình và Hứa Yên Miểu, rồi đột nhiên mở lời: "Hứa lang, chúng ta đổi chỗ được không? Ta cảm thấy hôm nay bụng dạ hơi khó chịu, có thể sẽ cần phải ra vào thường xuyên. Ngồi ở tận trong cùng thế này có hơi..."

Hứa lang vô cùng hào phóng: "Không vấn đề gì! Chúng ta lén đổi chỗ ngay bây giờ."

Sau khi đổi chỗ xong, ngồi ở vị trí trong cùng, càng tiện cho Hứa lang lơ đãng hơn.

【Trương Tri phủ béo ị này sao lại còn đi cướp đất của người khác nữa vậy.】 Hứa Yên Miểu cau mày, vẻ mặt lộ rõ chút chán ghét.

【Cướp lại còn là đất của bá tánh. Thật đáng ghét. Đã phát hiện ra rồi, lát nữa phải bẩm báo cho bên Ngự Sử mới được.】

Phần lớn các Kinh quan lén lút đảo mắt nhìn khắp nơi. Là ai vậy?

—— Không phải ai cũng giống như Lương Duệ, có thể kể vanh vách tên của những đồng liêu đã trí sĩ mà lại ít qua lại.

Một bộ phận nhỏ Kinh quan sau khi xác định được đối tượng, nhìn cựu Trương Tri phủ vẫn đang cười hề hề kia, ánh mắt lộ vẻ thương hại.

Một ngày tốt lành

(Cứ ăn cho ngon đi, đây có lẽ là bữa cơm ngon cuối cùng của ông rồi đó.)

(Vốn đã không còn ở chốn quan trường nữa rồi, kết quả đại thọ tám mươi của Thừa tướng lại hăm hở chạy tới, lại còn xuất hiện một cách thu hút sự chú ý như vậy, chỉ có thể nói... coi như ông xui xẻo.)

Cựu tri phủ họ Trương: "???"

Chẳng hiểu vì sao, ông ta cảm thấy có chút kỳ quái, hình như xung quanh luôn có những ánh mắt đang lén lút nhìn mình.

Ông ta khó chịu cựa quậy thân mình, nở một nụ cười nhiệt tình, định bụng tiếp tục khách sáo với vị Kinh quan vừa rồi hàn huyên vô cùng hăng hái: "Các hạ..."

Thế rồi, liền thấy vị Kinh quan kia đột nhiên yếu ớt lạ thường đưa tay xoa trán, dường như tửu lượng kém không chịu nổi, gục mặt xuống bàn.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com