Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 451



Hứa Yên Miểu: "..."

【Lão Hoàng đế, ngài không phải là để ý đến... không đúng, để ý đến vườn của cựu đại thần nhà ngài rồi đấy chứ?】

【Tuy người ta chưa gặp ngài mấy lần, đến nỗi bây giờ không nhận ra ngài, nhưng ngài cũng không thể làm vậy được.】

Các Kinh quan khác lặng lẽ che mặt.

*(Bệ hạ, chúng ta có thể giữ chút thể diện được không!) *

Lão Hoàng đế cất giọng vang như sấm: "Nói đến đây, trong vườn của đại quan nhà ngươi có không ít cây cỏ hải ngoại nhỉ. Vậy các quan viên khác chắc cũng không kém bao nhiêu đâu ha?"

Các Kinh quan khác: "???"

*(Khoan đã, ngài muốn làm gì?!) *

Lão Hoàng đế: (Không có gì, chỉ là muốn lấy vườn của các ngươi, cho lão Cao ta nuôi heo thôi.)

"Cạch——"

Bút của Sử quan dừng lại, mực đậm đặc nhỏ giọt xuống chữ vừa ghi lại chuyện quốc quân cướp vườn hoa của đại thần.

Chà, Hoàng đế nhà ai lại muốn đoạt hoa viên của đại thần vậy?

Một ngày tốt lành

Ồ, nhà ta à!

Các kinh quan lần lượt lộ vẻ đau khổ.

Vậy còn có thể làm sao nữa đây, chẳng lẽ lại vung một đao c.ắ.t c.ổ Hoàng đế được chứ. Dù sao thì cũng chỉ là mấy cái hoa viên thôi, cho thì cho thôi!

Nhưng dù sao thì Hứa Yên Miểu lại rất biết ơn lão Hoàng đế.

—— Bởi vì nhà hắn đâu có hoa viên.

Nhưng đúng là hắn đã bị vị tiền Tri phủ kia làm phiền không dứt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tuy nhiên, kể từ lúc lão Hoàng đế túm lấy vị tiền Tri phủ kia hỏi tới hỏi lui về chi tiết hoa viên của ông ta, ông ta đã lập tức viện cớ rời khỏi Hứa Yên Miểu, thực sự có thể gọi là chạy trối chết.

Cao Thiết Trụ chậm rãi vân vê củ khoai tây, bĩu môi: “Chạy cái gì chứ, lẽ nào còn chạy thoát được?”

Những người khác: “...”

Cao Thiết Trụ quay đầu, nhìn chằm chằm vào một vị quan viên tiếp theo, tươi cười rạng rỡ: “Vị đại quan này...”

Đối phương vừa hay là một kinh quan, run giọng tại chỗ: "Không lớn!"

Thấy sắc mặt Bệ hạ trở nên nguy hiểm, còn các quan địa phương và quan viên đã trí sĩ khác thì lộ vẻ nghi ngờ, vị kinh quan vội vàng chữa lại. Vẻ mặt đầy nghiêm nghị, chính khí ngời ngời: “Ai mà không biết Bệ hạ chủ trương tiết kiệm, trên làm dưới theo, rau ta thường ăn đều là tự nhà trồng, ăn cơm dùng bát sành, mặc áo ngắn giày rách, đến cả nương tử nhà ta khi tiếp khách cũng đều mặc váy ngắn không chấm đất. Ta lấy đâu ra tâm trí nhàn rỗi và tiền của để chăm lo hoa viên chứ!”

【Nói thì nói vậy không sai...】

【Nhưng ngươi làm vậy thì liên quan gì đến lão Hoàng đế chứ? Chẳng lẽ không phải vì ngươi dị ứng tơ lụa, không chịu nổi cảnh cả nhà chỉ có mình ngươi khổ sở, nên mới yêu cầu cả nhà đều chỉ được mặc vải thô giày gai hay sao?】

Vua tôi Đại Hạ: →_→

Vị kinh quan kia lặng lẽ quay đầu đi.

À——

Cửa sổ nhà Thừa tướng lại dán bằng giấy này!

【Hơn nữa, vì danh tiếng đã vang xa, vốn ban đầu chỉ là không mặc quần áo tơ lụa, sau đó đành ngậm ngùi đổi hết bát sứ trắng trong nhà thành bát sành, ngậm ngùi tự mở một vườn rau ở sân sau nhà mình.】

Vua tôi Đại Hạ: →_→

Vị kinh quan kia tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Ồ——

Thì ra cửa sổ dán giấy của nhà Thừa tướng dùng giấy gai trắng à! Cũng khá rẻ đấy chứ!

【Cười c.h.ế.t mất, vốn định nhân cớ sinh con dưỡng cái, phải cho con cái cuộc sống tốt đẹp hơn, mà điều chỉnh điều kiện sống của mình một chút. Kết quả là cả hai đứa con đều bị ông bố đầu độc tư tưởng, tranh nhau làm tấm gương tiết kiệm, ha ha ha ha ha ha, mỗi câu “Ta muốn tốt cho các con” của ông ta đều bị bác bỏ, ha ha ha ha ha ha!】




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com