Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 452



【Hai đứa con còn vô cùng tự hào vì bản thân không hoang phí xa hoa nữa chứ!】

Vua tôi Đại Hạ: “Chậc chậc.”

Vị kinh quan kia làm như không nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà Đậu Thừa tướng.

Ừm——

Hoa cửa sổ màu đỏ rực dán trên này cũng đẹp ghê!



Cựu tri phủ họ Trương lủi thủi quay về chỗ ngồi ban đầu của mình. Nhưng, người muốn lấy lòng vị sủng thần đâu chỉ có một mình ông ta!

Vị Binh bộ Hữu Thị lang trí sĩ vào năm Thiên Thống thứ mười một liếc nhìn Cựu tri phủ họ Trương với vẻ khinh thường.

Y buông lời giễu cợt với bạn mình: "Hừ, nhìn bộ dạng lúc về của tên kia kìa, mặt mày ủ rũ, chắc là việc lấy lòng Hứa lang đã không thành công rồi. Ta biết ngay mà, với kiến thức nông cạn của Trương Trợ Hiền kia, sao hiểu được sở thích của Hứa lang chứ. Vẫn là phải để ta ra tay."

Người bạn kinh ngạc: “Sớm đã nghe đồn vị Thị trung này trong sạch liêm khiết, rất khó lấy lòng, lẽ nào huynh... hiểu được sở thích của ngài ấy?”

Một ngày tốt lành

Vị cựu Binh bộ Hữu Thị lang này lộ ra nụ cười bí hiểm.

“Huynh cứ xem ta đây.”

Rồi mang theo ba phần hơi men, ông ta đứng dậy đi về phía đó.

Theo ông ta thấy, vị Thị trung trẻ tuổi này vẫn còn tâm tính thiếu niên, rất thích xem náo nhiệt, tên Trương Trợ Hiền kia ngay cả điểm này cũng không hiểu, đã vội vàng sắp xếp cho người trẻ tuổi mấy chuyện tao nhã như ngâm thơ đối câu, phẩm trà thưởng hoa... Ngươi cũng không nghĩ mà xem, đứa nhỏ được nhà ngươi hết mực nuông chiều còn chẳng thích những thứ khô khan nhàm chán này, huống chi là Hứa Thị trung được chính Đế vương gia quan, vinh sủng ngàn năm có một.

Nói về cách chơi bời, cách gây náo nhiệt, cách miêu tả chuyện thú vị nơi phố phường, vẫn phải xem Du Thủ Trung ta đây chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cựu Thị lang họ Du chỉ từng gặp Đại đế Thiên Thống thời tráng niên ba bốn mươi tuổi, chưa từng gặp lão Hoàng đế đã ngoài sáu mươi, thêm vào đó đối phương vừa hay quay người đi tìm các “ái khanh” khác để bàn chuyện hoa viên, cựu Thị lang họ Du liếc mắt qua, chỉ cảm thấy bóng lưng người ngồi trong ghế hơi quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều—mà một lòng hướng về Hứa Thị trung trẻ tuổi tài cao kia.

Trong lòng đã soạn sẵn bài nịnh nọt lấy lòng, lúc nói ra thì thao thao bất tuyệt, nói đến độ Hứa Yên Miểu ngẩn cả người.

【Người này khen người khác cũng dễ nghe phết.】

Hứa Yên Miểu rất phiền não: 【Nhưng hình như dùng hơi nhiều điển cố... Đáng ghét thật, tuy dạo trước ta đã học cấp tốc các loại điển cố, nhưng một câu của ngươi dùng tới tám cái điển cố, ta đến để nói chuyện hay là đến để ôn lại giờ Ngữ văn vậy hả?】

Lương Duệ thấy vị cựu Thị lang họ Du kia vẫn chưa nhận ra vấn đề trong giao tiếp, bèn ho khẽ một tiếng: “Các hạ đến đây, là có việc gì chăng?”

Cứu tiểu Bạch Trạch khỏi giờ Ngữ văn.jpg

Cựu Thị lang họ Du mỉm cười, lại khen Hứa Yên Miểu một tràng—vẫn là kiểu một câu tám điển cố, sau đó mới chậm rãi nói: “Trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, nên đặc biệt đến bái kiến.”

Hứa Yên Miểu: “...”

【Đau khổ quá.】

【Muốn chuồn đi vệ sinh quá QAQ】

Cựu Thị lang họ Du vô tình tung ra chiêu cuối đúng lúc: “Hứa lang tuổi trẻ như vậy đã danh tiếng vang dội, không biết ân sư của lang quân là vị nào?”

Hứa Yên Miểu lục lại ký ức của nguyên thân, khựng lại một chút trước khi mở lời.

【Cứu mạng!】

【Cha mẹ đã khuất thì gọi là gì nhỉ? Vong phụ vong mẫu?】




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com