Lão Hoàng đế cũng chẳng buồn túm đại thần hỏi chuyện hoa viên nữa, mà tập trung tinh thần lắng nghe tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.
—— Diễn biến này kích thích hơn nhiều!
Mau để Trẫm nghe xem, tên này làm thế nào mà lại nhìn nhầm vị phu tử kia thành người có sở thích Long Dương vậy?
*
Đối với cựu Thị lang họ Du, Hứa Yên Miểu vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, mới moi ra được một từ trong đầu:
【Ta biết rồi, vị cựu Thị lang họ Du này không lẽ bị chứng hoang tưởng bị hại chứ?】
Cựu Thị lang họ Du hoàn toàn không phát hiện mình đang bị mọi người nhìn bằng ánh mắt vừa thương hại vừa hưng phấn.
—— Nếu ông ta có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, tuyệt đối sẽ không vui vẻ nói tiếp, lại còn cho rằng cuối cùng mình đã gãi đúng chỗ ngứa của Hứa lang.
Liền Hàng chọc vào miếng thịt hai lạng trong đĩa của mình, cười cười: “Nhưng thực ra cũng không khác biệt lắm.”
Hứa lang bây giờ chẳng phải là đang hứng thú đó sao.
Một ngày tốt lành
Ngay cả hứng thú của hắn cũng dâng lên rồi.
—— Chỉ là có thể không phải kiểu hứng thú mà cựu Thị lang họ Du mong muốn.
*
Cựu Thị lang họ Du nhớ lại chuyện xưa, cố gắng nói cho thật rõ ràng: “Còn nữa, hắn không chỉ một lần lén lút vào tiệm son phấn thử đồ, một đại nam nhân tô son trát phấn thì không có gì, nhưng hắn lại lén lút đi, bị người ta hỏi thì chối bay chối biến, nói mình không thích tô son điểm phấn. Thật là nực cười.”
【Ờ...】
Hứa Yên Miểu bắt đầu thấy thương hại vị phu tử kia rồi.
【Các ngươi sắp thi Hương, người ta sợ các ngươi thi không tốt, tự mình soạn giáo án đến tận nửa đêm (giờ Tý Chính) mới ngủ, bốn giờ sáng (giờ Dần ngũ khắc) đã dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng, năm giờ sáng (giờ Mão) chạy tới ký túc xá lôi các ngươi dậy đọc sách, quầng thâm mắt cũng hiện ra, để che giấu nên đành phải dùng phấn che đi một chút, tiện thể dùng son điểm chút sắc mặt cho tươi tỉnh, vậy mà còn bị người ta nghi ngờ là thích phân đào đoạn tụ.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Thảm quá...】
Đúng vậy, thảm thật.
Vua tôi Đại Hạ đồng loạt gật đầu.
Nhất là các đại thần, càng thấy đồng cảm sâu sắc.
Mỗi ngày nửa đêm (giờ Tý Chính) — Hứa Yên Miểu thỉnh thoảng sẽ nói lẫn lộn, nhưng bọn họ sớm đã hiểu rõ, giờ Linh (0 giờ) chính là Tý Chính, bốn giờ sáng là Dần thời ngũ khắc. Một canh giờ đại khái là “hai tiếng đồng hồ”.
Mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, đây thực sự không phải là khoảng thời gian mà người ta có thể chịu đựng nổi.
Cựu Thị lang họ Du nói càng lúc càng hăng: “Còn nữa, hắn đường đường là một đại nam nhân, lại thích ăn bánh ngọt, mà còn là loại bánh ngọt cực kỳ ngấy. Thường thì chỉ có loại thỏ con (thỏ gia) mới thích ăn đồ ngọt...”
Hứa Yên Miểu bất giác liệt kê ra.
【Hả? Đây là định kiến rập khuôn rồi chứ?】
【Trung quân Đô đốc Thiêm sự khi nướng sườn cừu thích phết tương ngọt.】
【Lương Chủ sự thích nhất loại gạo là gạo Khai Phong có vị ngọt thơm.】
【Đậu Thừa tướng giấu người nhà lén ăn bánh ngũ vị.】
【A! Còn có Binh bộ Thượng thư! Không chỉ thích ăn đồ ngọt, có lúc còn lén ăn ngay trên triều.】
【Kể cả lão Hoàng đế, ngài ấy cũng thích ăn bánh hoa quế và bánh táo đỏ nghiền!】