Cựu Thị lang họ Du nhìn ngang nhìn dọc, không nhận ra có vấn đề gì.
'Có lẽ là ảo giác của ta thôi.'
Ông ta lại nhìn về phía Hứa Yên Miểu, đang định mở miệng với nụ cười tự tin, nhưng ngay giây tiếp theo khi thấy biểu cảm trên mặt Hứa Yên Miểu, nụ cười của y liền cứng đờ.
Sao ông ta lại có cảm giác... ánh mắt Hứa lang nhìn mình dường như đã trở nên lạnh nhạt đi nhiều?
*
Hứa Yên Miểu quả thực rất khó chịu khi Cựu Thị lang họ Du lấy chuyện này ra làm đề tài tán gẫu.
【Đây là loại người gì vậy chứ! Vị phu tử kia đã rất tận tâm tận lực rồi mà, người này không biết ơn thì thôi đi, lại còn đi khắp nơi tung tin đồn nhảm.】
【Còn chuyện đồ ngọt nữa, vị phu tử kia chỉ là thích——Ể? Ông ấy không thích đồ ngọt à?】
Ánh mắt Hứa Yên Miểu hơi lóe lên.
Bàn tay ảo hóa từ ý niệm ngứa ngáy muốn kéo thanh tiến độ.
【Ta chỉ xem một chút thôi!】
【Ha ha ha ha ha ha——】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha——】
Tiếng cười đột nhiên vỡ òa. Cười đến nỗi vua tôi Đại Hạ đã bắt đầu tha hồ tưởng tượng.
'Không thích đồ ngọt mà còn mua đồ ngọt, lẽ nào là... dùng để theo đuổi nữ trưởng bối nhà vị Thị lang họ Du này, ví dụ như thân mẫu của ông ta—— vậy thì bây giờ lẽ ra ông ta phải gọi vị phu tử kia là cha mới đúng?!'
'Hoặc là, vị phu tử kia sưu tầm đồ ngọt là để lấy lòng người khác, mà người đó cũng là người Thị lang họ Du muốn lấy lòng, Thị lang họ Du chậm một bước nên cứ mãi tiếc nuối, nhưng lại không biết là ai đã nhanh chân hơn mình?'
'Không không không, ta thấy là...'
【Vị phu tử kia mua đồ ngọt là để thưởng cho học trò, còn học trò lớp các ngươi thì lên lớp gây rối, tan học nghịch ngợm, đề thi Hương mà thầy ấy cất công nghiên cứu kỹ lưỡng cho các ngươi thì bị vứt thẳng sang một bên, thầy ấy nhìn thấy các ngươi là thấy phiền lòng, tất nhiên là chưa từng được hưởng đãi ngộ cho ăn đồ ngọt rồi!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Nhưng mà các lớp khác thì ngày nào cũng được phu tử cho ăn bánh ngọt mứt quả đấy nhé!】
【Chỉ có ngươi, cái lớp của Cựu Thị lang họ Du ngươi ấy——】
【Đúng, là, khóa, tệ, nhất, mà, ta, từng, dạy!】
"Phụt——"
Liền Hàng cúi đầu phì cười, phải cố hết sức cắn chặt môi mới không bật cười thành tiếng.
Một ngày tốt lành
Chỉ có đôi vai là cứ run lên bần bật.
Xin lỗi, xin lỗi, hắn không muốn cười đâu, nhưng một câu chuyện "ân oán tình thù", "khoái ý ân cừu" đột nhiên chuyển thành câu chuyện phụ đạo kiểu "thưởng cho học trò ta yêu quý một viên kẹo", sự tương phản quá lớn, thật sự không thể kiểm soát nổi.
Cựu Thị lang họ Du có biết mình không được vị phu tử kia ưa không nhỉ ha ha ha ha ha ha——
*
Cựu Thị lang họ Du không biết.
Nhưng ông ta biết vai mình bị một bàn tay to khỏe ấn chặt lấy.
Quay đầu nhìn lại, Trung quân Đô đốc Thiêm sự nở nụ cười dữ tợn: "Vừa rồi nghe nói, ngươi cho rằng đàn ông ăn đồ ngọt đều là thỏ gia à?"
【Ố hô!】
【Báo ứng nhãn tiền!】
Cựu Thị lang họ Du kinh hãi nhìn Trung quân Đô đốc Thiêm sự, cố gắng ngụy biện: "Ta chỉ là..."
Sau đó, ông ta cảm giác như hai chân mình đã rời khỏi mặt đất.
Đồng tử Cựu Thị lang họ Du co rút dữ dội: "Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
Trung quân Đô đốc Thiêm sự không nói một lời, cậy mình cao to khỏe mạnh, trực tiếp xách Cựu Thị lang họ Du đi. Cựu Thị lang họ Du giãy giụa, áo khoác ngoài tuột nửa vời lết trên đất, trông như một cái đuôi chuột vô cùng tức cười.