Dọc đường, ông ta bị lôi qua đâu, các kinh quan ở đó đều lặng lẽ che mắt.
——Nhất là những người thích ăn đồ ngọt.
Một ngày tốt lành
"Thảm quá đi!"
Binh bộ Thượng thư thở dài một tiếng, chỉnh lại tư thế ngồi.
Ừm, ngồi thế này vừa hay có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, xem võ tướng đánh đ.ấ.m tay đôi thật là giải tỏa căng thẳng.
Thích ăn đồ ngọt thì sao chứ!
Hừ!
*
Sau khi Cựu Thị lang họ Du bị lôi ra ngoài không lâu, Đậu Thừa tướng, nhân vật chính của bữa tiệc, cuối cùng cũng tiến vào.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài đốt lên từng ngọn đuốc nhựa thông, dường như muốn thắp sáng cả khu vườn thành ban ngày.
Vị lão nhân tám mươi tuổi này bưng bát cơm lên, tủm tỉm cười vừa ăn vừa chào hỏi mọi người, tên của rất nhiều đồng liêu đã trí sĩ ông đều có thể gọi ra——
"Tô Tử Quang, dạo này còn kiên trì bơi lội không đấy! Lười đi à? Sao thế được, cũng không sợ cái chân già đau nhức vì lạnh của ông hành c.h.ế.t ông à!"
"Người đâu, mang đèn lại gần đây, để cho Đệ Ngũ học sĩ chúng ta nhìn rõ thức ăn trên bàn—— Ông xem cái lão lừa bướng Đệ Ngũ nhà ông kìa, sao cứ khăng khăng tự mình làm, để hạ nhân gắp thức ăn hầu hạ là được rồi!"
"Lữ Hoàng Tước, sao tiệc lần này lại không thấy líu ríu nữa rồi? Ha ha ha, phải rồi, già rồi già rồi—— nhưng món canh lưỡi gà mà ông nói ngon thật đấy, giờ ta sáng nào cũng uống một bát, tiếc là già rồi, răng không nhai nổi thịt nữa, đám thịt gà đó đành phải vứt đi thôi."
【Ể? Có sao?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đậu Thừa tướng bình thản cắt miếng thịt viên băm nhừ trong bát mình, coi như tai mình bị điếc.
—— Hoàng ân mênh mông, tạm thời vẫn chưa lấy đi chức vị và quan ấn của ông. Phải đợi sau khi mừng đại thọ tám mươi xong mới là hoàn toàn từ nhiệm.
Mỗi người được Đậu Thừa tướng gọi tên đều không vội không nóng chắp tay đáp lễ, có người còn qua lại vài câu, khung cảnh trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Trong lúc Đậu Thừa tướng điểm danh, một vài lực sĩ bước vào, dọn ra một khoảng trống giữa đại sảnh, bắt đầu dựng lên vài thứ đồ vật.
—— Nhìn là biết ngay đã được sắp xếp trước.
Đợi Đậu Thừa tướng điểm danh xong toàn bộ khách mời, những thứ đồ vật kia cũng đã dựng xong, một con cừu bị dắt lên, trói lại ba chân, sau đó, một tráng sĩ cầm đao tiến vào, chắp tay với các vị quan viên.
Những người khác còn chưa nhận ra có gì không ổn, vẫn cười hỏi: "Thừa tướng làm gì vậy! Lẽ nào bây giờ còn có trò vui gì muốn——"
Chữ cuối cùng vụt mất âm một cách đột ngột.
Bởi vì tráng sĩ kia vung một đao cắt cổ, rồi lại một đao lột một đường trên chân sau không bị trói của con cừu, cái chân đó vừa đạp vừa giãy, m.á.u chảy ào ào xuống dưới, mùi tanh lan tỏa khắp nơi.
Sau khi chảy hết máu, con cừu c.h.ế.t đi, tiếp đó là một thanh gỗ được chọc vào vết cắt, xé mở miệng thổi khí, tay nắm lấy chân cừu, miệng áp vào miệng thổi khí đó mà thổi mạnh một hơi.
Con cừu c.h.ế.t nhanh chóng phình to lên, bốn vó chổng lên trời.
Khiến không ít quan viên kinh hãi bất giác lùi lại hai bước.
Đây đây đây, đây là đang làm gì vậy!
Ngay cả Hứa Yên Miểu cũng bất giác quay đầu đi, vẻ mặt lộ rõ sự không nỡ nhìn.
Chỉ riêng Đậu Thừa tướng vẫn đang ăn thịt viên băm nhừ, không quên cười nói: "Sao lại phải đặc biệt dọn ra khoảng đất trống thế kia? Vội gì chứ, con cừu này mới bắt đầu lột da thôi, thịt cừu còn phải đợi một lát nữa mới có thể xẻ ra đĩa cho các vị được."