—— Tại sao không mời, đương nhiên là vì bản thân ta cũng muốn trống nhạc ầm ĩ mà.
Rồi sau đó, gửi thư mời những vị quan viên đã trí sĩ này đến mừng thọ, kèm theo thư là thực đơn, khi bọn họ nhìn thấy vị Thừa tướng sắp trí sĩ, trên bàn tiệc bao gồm đủ món ăn từ nam chí bắc, từ hải sâm Liêu Đông phương bắc nhất đến sò điệp khô phương nam nhất, từ gân cá mập quý hiếm nhất đến thai phượng hoàng kỳ lạ nhất, từ ba trăm cái lưỡi cừu nướng và lưỡi hươu nướng, đến ngỗng rút xương nguyên con...
Lại dùng Thất bảo (vàng, bạc, lưu ly, thủy tinh, ngọc đẹp, chu sa đỏ, hổ phách) làm bộ đồ ăn.
Ai nhìn thấy những thứ này mà không nghĩ Đậu Thanh ông là đồng đạo với họ?
Ai mà ngờ được, đây lại là một cái bẫy được chế tạo tinh vi?
Bọn họ đã đến, mang theo quần áo lộng lẫy, đồ yên ngựa xa hoa, xe ngựa tinh xảo, thu hút sự tò mò và chú ý của thần thú.
【Những người này đụng vào công điền mà lão Hoàng đế đặc biệt chuẩn bị, cho dân nghèo không có đất thuê?!】
【Một người chiếm hơn một nghìn khoảnh?!】
【Lấy xong rồi cho dân nghèo thuê lại với tô thuế cao ngất ngưởng?】
Tay Đậu Thừa tướng run lên, giật cả râu, lại hít một hơi khí lạnh.
Ông vốn tưởng những người này cùng lắm chỉ cướp đoạt ruộng đất, trốn thuế má, sao đến cả công điền cũng dám——
"Mau đánh ngất tên đó đi!!!"
Có quan viên trực tiếp thét lên thất thanh.
Thừa tướng ngài mượn bừa thần khí gì vậy! Đây là sắp chọc thủng trời rồi đấy!!!
Cứu mạng——
La hét, điên cuồng, náo động, liều mạng ra hiệu bằng mắt——
—— Ngươi lên đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
—— Thế sao ngươi không lên đi!
Chẳng liên quan gì đến lợi ích, cũng không phải chuyện mình gây ra, chủ yếu là, bản năng con người muốn đẩy m.á.u tanh ra khỏi cửa.
Để Hứa Yên Miểu nói tiếp, thật sự sẽ m.á.u chảy thành sông đó!
Sẽ c.h.ế.t bao nhiêu người? Ngàn người? Vạn người? Chắc, chắc không đến nỗi hơn chục vạn người chứ, ha, ha ha ha…
Cứu mạng!!!
Hoàng hậu nương nương, Thái tử Nương nương, cứu mạng a a a a a a——
*
Một ngày tốt lành
Tuy nhiên, tiếng hét “Mau đánh ngất tên đó đi” kia, Hứa Yên Miểu mà không nghe thấy nữa thì thật bất lịch sự.
Vì vậy hắn ngẩn ra một chút: 【Đánh ngất ai?】
Quay đầu nhìn lại, phát hiện các đồng liêu của mình đều đang nhìn Thừa tướng, còn có người lớn tiếng tự nói: “Muốn bẩm báo những chuyện này cho Bệ hạ—— Đây là muốn chọc thủng trời mà!”
【Ồ! Thì ra là muốn đánh ngất Thừa tướng!】 Hứa Yên Miểu bừng tỉnh ngộ.
Tuy hắn cũng không biết tại sao lại phải đánh ngất Thừa tướng, nhưng đám cáo già quan trường làm vậy chắc chắn có lý lẽ của họ! Hắn mới vào quan trường được mấy năm? Ngậm miệng lén trốn vào góc tường từ từ học hỏi là được rồi.
—— Đám cáo già quan trường, mấy người nhân lúc Hứa Yên Miểu không chú ý, đã rót một chén trà hoặc rượu lớn, lén uống một ngụm, trấn tĩnh lại.
Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là lộ rồi!
Hứa Yên Miểu đột nhiên khựng lại.
【Khoan đã——】
Đám cáo già quan trường ngậm một ngụm trà trong miệng, nuốt không được, nhổ cũng không xong, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt, nhưng trong lòng đã hoảng loạn:
Khoan cái gì?!
Lẽ nào Hứa Yên Miểu vẫn phát hiện ra điều không ổn?!
Ngay cả lão Hoàng đế cũng bất giác liếc nhìn Hứa Yên Miểu một cái, đứng thẳng dậy, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển các biện pháp ổn định tình hình.