Rồi nghe Hứa Yên Miểu nói: 【Lúc đầu Lương Chủ sự bảo ta ngồi ở góc tường, không lẽ đã sớm biết chuyện này, là để bảo vệ ta sao…】
May quá…
Sau khi hoàn hồn lại, lão Hoàng đế một tay chống bàn, phát hiện tay chân mình lại có chút bủn rủn.
Không kìm được mắng một câu: “Thằng nhãi không biết điều!”
Mà Hứa Yên Miểu hoàn toàn không phát hiện ra lời nói tùy tiện của mình suýt nữa đã gây ra sóng gió ngập trời, ngược lại còn hạ giọng hỏi Lương Duệ: “Lương Chủ sự, có phải ngài đã sớm đoán ra màn này rồi không?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lương Duệ đột ngột đưa tay bịt miệng hắn lại, ấn đầu hắn xuống thấp, nhỏ giọng nói: “Đừng ngẩng đầu! Cẩn thận bị cuốn vào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: 【Quả nhiên!!!】
Sau đó, hắn nghe thấp giọng nói với mình: “Ta quả thực đã sớm suy đoán ra rồi, nguyên do bây giờ cũng không tiện nói. Ngươi co người vào trong một chút, đừng để bị liên lụy.”
Điều này khiến chàng sinh viên vô cùng cảm động.
【Lương Chủ sự, ngài đúng là người tốt!】
Một ngày tốt lành
Chuyện như thế này cũng không thể chạy đi đâu được, co người vào trong cùng mới là an toàn nhất.
Hứa Yên Miểu nghe thấy đám quan viên đã trí sĩ kia vẫn còn đang la lối. Một hai người sau cơn sững sờ ban đầu, dần dần khôi phục lại “lý trí”.
Có kẻ ánh mắt nghi ngờ: “Thừa tướng hà cớ nói lời này? Cái gì gọi là ‘sẽ có người biết’? Chúng ta làm chuyện sai trái lớn lao gì từ bao giờ? E rằng là Thừa tướng đang vu khống bọn ta mà thôi!”