Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 462



 

Sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ khiến lời nói của Tương Dương Công chúa đột ngột dừng lại.

Hứa Yên Miểu hỏi: "Các vị có chuyện gì sao?"

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vững vàng dâng hộp thức ăn lên: "Điện hạ, Hứa Thị trung, Bệ hạ sợ hai vị gõ gõ đập đập mệt đói, nên đặc lệnh cho hạ quan mang tới một đĩa lạc rang."

Tương Dương Công chúa: "..."

Hứa Yên Miểu: "..."

【Chờ, chờ đã, nhanh vậy đã bị lộ rồi sao!】

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đưa đồ xong, liền chắp tay hành lễ rồi rời đi. Chỉ còn lại Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công chúa hai mặt nhìn nhau.

Hứa Yên Miểu: "Hay là..."

Tương Dương Công chúa: "Thật ra thì..."

Hai người lại nhìn nhau. Đều thấy vết mồ hôi trên cổ áo đối phương.

Tương Dương Công chúa nuốt nước bọt: "Thật ra thì cái vụ nửa đêm mặc áo trắng đi lại trong cung gì đó, cũng không cần thiết lắm thì phải?"

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu nở một nụ cười rụt rè, ánh mắt tựa như vừa thuần phác vừa ngây thơ: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì. Nửa đêm mặc áo trắng đi lại trong cung là sao?"

Tương Dương Công chúa khựng lại một chút, rồi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa đào tháng ba: "Đúng đúng đúng, là ta nói mơ đó mà."

"Đi thôi! Chẳng phải chúng ta định ra ngoài ăn mì sao, không đi nhanh là quán đông hết chỗ bây giờ!"

"À? Ồ ồ! Đúng rồi! Đi thôi!"



Rất nhanh, đã đến lúc các tân khoa cống sĩ được bổ nhiệm quan chức.

Thông thường, việc tuyển chọn nhân tài qua khoa cử sẽ là: nhất giáp tiến vào Hàn Lâm Viện, nhị giáp được bổ nhiệm kinh quan hoặc ngoại quan, tam giáp được bổ nhiệm ngoại quan.

Đương nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt, ví dụ như lần này.

Lão Hoàng đế thấy gần đây đã g.i.ế.c quá nhiều người, nên phá lệ cho Trạng nguyên nhị giáp cũng được vào Hàn Lâm Viện, nhưng ngoài ra, những người còn lại trong nhị giáp đều được bổ nhiệm kinh quan hoặc ngoại quan.

Cao Hạ xoa xoa cái mũi đỏ hoe, lau nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

——Niềm vui sướng khi đỗ đạt ngay lần đầu, ai mà hiểu được chứ!

"Chỉ tiếc là không vào được Hàn Lâm Viện..."

Anh ta tiếc nuối nói với Hứa Yên Miểu: "Chức Công bộ Chủ sự tuy xét về phẩm cấp thì cao hơn Tu soạn, Biên tu của Hàn Lâm Viện mà nhất giáp được bổ nhiệm, nhưng xuất thân từ Hàn Lâm thì thăng quan tiến chức nhanh hơn."

Hứa Yên Miểu cười trêu anh ta: "Nếu ngươi sớm luyện chữ cho tốt, thì sau kỳ triều khảo chẳng phải đã có thể làm Thứ cát sĩ rồi sao?"

Sau kỳ điện thí, ngoại trừ nhất giáp, những người còn lại đều cần tham gia thêm một kỳ triều khảo nữa, trong đó những ai giỏi văn chương, thư pháp có thể được chọn vào Hàn Lâm Viện làm Thứ cát sĩ.

Mặt Cao Hạ hơi đỏ lên: "Cái thư pháp này... cũng không phải muốn luyện là luyện tốt được ngay, ta đây... ta... ừm... tuy cũng đã luyện một thời gian rồi, nhưng..."

"Nhưng lại lấy thời gian luyện thư pháp mà học đường quy định để đi chép kinh văn rồi chứ gì?"

Giọng Cao Hạ vút cao, vô cùng kinh ngạc: "Sao ngươi biết được!"

Học đường trước đây của anh ta yêu cầu học trò mỗi ngày phải chép kinh văn một canh giờ, không kể thư pháp đẹp hay xấu – người viết đẹp thì dùng giấy lụa đắt tiền, người viết xấu thì dùng thẻ tre thẻ gỗ.

Những kinh văn này sẽ được người của học đường liên hệ với chùa chiền để đem bán, số tiền thu được dùng để trợ cấp cho cuộc sống của học trò.

Cao Hạ vì muốn kiếm tiền, đã dành hết thời gian rảnh rỗi để chép kinh văn, cốt lấy số lượng chứ không đảm bảo chất lượng, giả vờ đó là phần chép trong một canh giờ quy định.

——Suy cho cùng, năm đó anh ta cũng đâu nghĩ mình có thể đi xa đến vậy.

Hứa Yên Miểu đang định nói gì đó, thì tiếng chuông báo hiệu xếp hàng vào triều đúng lúc vang lên, hắn đành vội vàng tách khỏi Cao Hạ, đi về vị trí của mình.

【Dù sao thì ta cũng từng làm chuyện tương tự, giờ học thư pháp bút cứng lén đọc tiểu thuyết gì đó...】

Hắn đọc đủ loại sách, tiểu thuyết Quỳnh Dao cũng là đọc vào thời điểm đó.

Cao Hạ cũng đang vội vã đi vào vị trí của mình, tai bất chợt lọt vào tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, anh ta còn vô cùng cảm động.

Hứa lang đúng là người tốt, lúc gấp gáp như vậy mà vẫn nhớ tranh thủ giải thích với mình – tuy rằng giọng có hơi to một chút, e là người khác cũng nghe thấy rồi, nhưng trong lúc vội vàng không để ý được nhiều như vậy, cũng là chuyện bình thường.

...Có điều, giờ học thư pháp bút cứng là cái gì nhỉ?

Trong lúc còn đang mơ hồ, Cao Hạ quay đầu lại định bụng nói một tiếng "nghe thấy rồi", nhưng mấy vị quan viên đã vội vã bước qua giữa họ, chỉ dừng lại một thoáng, lúc nhìn lại thì đối phương đã vào sâu trong hàng ngũ rồi.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn còn mỉm cười gật đầu.

Cao Hạ cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Các quan viên khác không phải tân khoa cống sĩ đứng bên cạnh: "..."

Hai người không nhận ra là nụ cười ra hiệu của hai người có thể không phải dành cho cùng một chuyện sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com