Tương Dương Công chúa hớn hở ra mặt: "Ta biết đàn hồ cầm, bây giờ ta đàn một khúc!"
Hứa Yên Miểu: "Hay quá!"
Thế là Tương Dương Công chúa liền ôm lấy cây đàn hồ cầm yêu quý của mình, bắt đầu gảy lên những tiếng đinh đinh đông đông.
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu tuy không biết chơi đàn, nhưng hắn lại rất biết cách khuấy động không khí, liền kéo một cái thùng gỗ có nắp tới, dùng tay đập vào nắp thùng tạo thành những tiếng ‘bùm bùm keng keng’.
"Đông đông đông——"
"Rầm rầm rầm——"
Những nốt nhạc như phát điên mà xuyên thủng mái nhà, xen lẫn là những tràng cười khúc khích không ngớt.
Tương Dương Công chúa vừa cười, vừa đàn, vừa hét lớn: "Hứa Dao Hải——"
Nàng hét to: "Cảm ơn ngươi——"
Hứa Yên Miểu đang mải mê gõ thùng gỗ, bên tai chỉ toàn những âm thanh chát chúa, chỉ loáng thoáng nghe thấy Cao Tương nói gì đó: "Gì cơ? Ngươi nói gì?"
Tương Dương Công chúa bèn gân cổ hét thật to: "Ta——nói——cảm——ơn——ngươi——"
Cảm ơn ngươi đã không nói rằng ta không muốn thành thân là tính khí trẻ con.
Cảm ơn ngươi đã cùng ta "hồ nháo".
Hứa Yên Miểu cũng hét đáp lại: "Không——cần——cảm——ơn——"
Bọn họ đang ở ngoại ô, tiếng đàn tiếng trống vang vọng không ngừng, gõ vào nền trời xanh, gõ vào áng mây trắng, gõ vào cây xanh, hoa tươi, cỏ non, và cả những ngọn núi xanh xa xa. Những dòng nước nhỏ từng dòng từng dòng chảy xuống từ trên núi, tựa như niềm vui cũng đã lưu lại dấu vết.
________________________________________
Lão Hoàng đế biết được tình hình từ Cẩm Y Vệ, không khỏi hừ cười một tiếng: "Hai cái tiểu hỗn đản này, đúng là biết cách phong lưu tự thưởng thật."
Sau khi hiệu quả gây sốc từ "tuyên ngôn tình yêu" của Tương Dương Công chúa dần giảm bớt, Lão Hoàng đế ngay lập tức đã nhận ra——
Cao Thắng Tiên, cái tiểu quỷ đòi nợ này, căn bản không phải như lời nó nói, khao khát cái gọi là tình yêu thuần khiết gì đó.
Nó đang cố tình chọc tức lão già này!
Hơn nữa, cái thủ đoạn này, ông không cần đoán cũng biết, chắc chắn là do Hứa Yên Miểu bày ra, chỉ có hắn mới hay dùng những chiêu thức tà môn ngoại đạo như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu đổi lại là quan viên khác dám tính kế ông như vậy, ông nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả một cái giá thảm khốc, nhưng mà hai đứa này...
"Thôi bỏ đi."
Lão Hoàng đế cầm đũa lên, gắp từng hạt lạc một cách vững vàng, từ tốn đưa vào miệng. Lạc rang muối, hạt nào hạt nấy to tròn, nhai trong miệng kêu rôm rốp.
Sau đó, ông rút nút chai rượu mạnh lâu năm đặt bên cạnh, kề miệng uống một hớp. Uống xong, ông thở dài một tiếng: "Dù sao thì ta cũng chưa c.h.ế.t nhanh như vậy được, răng cỏ vẫn còn nhai được lạc thêm một thời gian nữa, chúng nó muốn chơi thì cứ để chơi đi."
——Hơn nữa, ông cũng quả thực bị dọa sợ.
Bây giờ con gái ông trông có vẻ bình thường, nhưng lỡ sau này nó thực sự lụy tình thì sao!
Cứ chờ thêm xem sao, cũng không vội gì hai năm này.
Tuy nhiên, đám tiểu tử dám trêu đùa quân phụ, vẫn phải dọa chúng một phen mới được.
Nói rồi, ông chỉ vào đĩa lạc rang, mỉm cười với Cẩm Y Vệ: "Vừa đàn vừa hát như thế, chắc chắn vừa mệt vừa đói rồi, đem đĩa lạc này qua ban thưởng cho chúng nó đi."
Cẩm Y Vệ: "..."
Nếu đây không phải là Hoàng đế, hắn ta nhất định phải hỏi một câu: Ý người là bảo thần ra khỏi hoàng cung, rồi ra khỏi ngoại thành, đi thêm hai ba mươi dặm đường tìm Công chúa và Hứa lang trung, chỉ để đưa một đĩa lạc thôi sao?
Ít ra cũng thêm hai miếng thịt vào chứ, trông cũng có vẻ quý giá hơn một chút!
*
Sau một hồi vui đùa thỏa thích, Hứa Yên Miểu đưa mu bàn tay lên quệt mồ hôi trên mặt, ánh mặt trời chiếu vào gáy hắn, hơi nóng bốc lên nhè nhẹ khiến hắn muốn về nhà tắm rửa một phen.
Trước khi về nhà, trên trán hắn lại "ting" một cái, nảy ra ý mới: "Cao Tương, ta lại nghĩ ra một chiêu nữa, có thể giúp ngươi tăng thêm phần kịch tính!"
Tương Dương Công chúa lập tức kích động: "Là chiêu gì!"
Hứa Yên Miểu đẩy cái thùng gỗ ra, giọng điệu như chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Ngươi mặc váy trắng vào, buổi tối đi dạo khắp nơi trong cung, nhìn trăng mà cảm hoài, ngắm hoa mà sầu muộn."
"!!!"
Ánh mắt Tương Dương Công chúa nhìn Hứa Yên Miểu tức thì càng thêm nóng bỏng: "Chiêu này hay! Ta về sẽ lục tìm váy trắng của mình ngay!"
Hứa Yên Miểu nói tiếp: "Còn nữa, nếu bị bắt gặp, ngươi cứ nói thế này – Nào, đọc theo hắn: ‘Đa đa à, con chỉ mong có một người, có thể cùng con ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, cùng nhau bàn luận từ thi từ ca phú đến triết lý nhân sinh mà thôi.’”
Tương Dương Công chúa lập tức đưa tay che miệng.
Những lời như thế này, dù nghe bao nhiêu lần, nàng cũng thấy ê cả răng.
Nhưng mà, phụ hoàng của nàng sắp phải nghe rồi!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tương Dương Công chúa liền cố gắng tỏ ra vẻ thản nhiên, trấn tĩnh lặp lại: "Đa đa à~ Con chỉ mong có một người, có thể cùng con ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, cùng nhau bàn luận từ thi từ ca phú đến triết lý nhân..."