Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 466



Rõ ràng đang yên đang lành xem náo nhiệt của đại thần, đột nhiên lại lan tới ông.

——Đau lòng.jpg

Cố gắng chống đỡ nghe xong Đổng Chủ sự báo cáo về án hình sự ở Quảng Đông, lúc này Đại thái giám thấy có chỗ trống liền chen vào dâng lên một khối băng. Lão Hoàng đế liếc nhìn một cái tán thưởng, túm lấy cục băng áp lên thái dương, cảm giác lạnh lẽo lập tức khiến đầu óc ông bình tĩnh lại.

Ông gõ gõ lên long ỷ, lời nói bày tỏ quan điểm về vụ án, lại cùng quan viên Hình bộ Quảng Đông Thanh lại tư thảo luận về phán quyết của một số vụ án, lượt tấu này xem như đã qua.

Trước khi lượt tấu tiếp theo đến, Lão Hoàng đế không chút do dự chen vào: “Năm xưa trẫm xây dựng cung thành, việc gấp rút, nên đã lấp hồ mà xây. Do đó, đất hoàng thành thấp, ngập úng bên trong rất nghiêm trọng. Nhưng trước đây quốc khố không giàu có, trẫm chỉ có thể tăng thêm đường thoát nước để giảm bớt nỗi khổ. Nay đã qua ba mươi tư năm, trẫm muốn trùng tu cung thành, nhưng lại không muốn lao dân tốn của, Công bộ hãy tính toán thử chi phí sửa chữa rẻ nhất, mau chóng tấu báo lên cho trẫm.”

Dù đã có núi vàng núi bạc, Lão Hoàng đế vẫn tính toán chi li như trước.

Một ngày tốt lành

Ngừng một chút, Lão Hoàng đế nói: “Ngoài hoàng cung ra, các hành cung, biệt viện khác, trải qua hai ba mươi năm cũng đã đổ nát hư hỏng rồi, lần này sửa luôn một thể đi.”

Đồng thời đưa ra chỉ tiêu: “Ít nhất phải so với chi phí cải tạo mà Công bộ tính toán vào năm Thiên Thống thứ mười, giảm được mấy chục vạn lạng bạc trắng. Nhưng không được ăn bớt công đoạn, vật liệu.”

Công bộ Thượng thư cảm thấy nếu mình không phải đang đứng ở hàng đầu, thì đã muốn đưa tay lên sờ thử xem tóc mình còn trên đầu không rồi.

Bệ hạ, người làm thế này quả thực có hơi làm khó Công bộ quá rồi hu hu hu.

【Oa!】

Tiếng trời vang lên.

【Ta còn tưởng yêu cầu này của Lão Hoàng đế không ai làm được chứ!】

Công bộ: “!!!”

Ai!

Là ai!

Tiểu Bạch Trạch, Hứa Thần thông, cầu xin ngươi, xin hãy đại phát từ bi cứu chúng ta với!

Cao Hạ cũng kinh ngạc.

Hắn vội vàng len lén đảo mắt nhìn xung quanh.

Lại có người còn biết tiết kiệm tiền hơn cả mình sao?! Mình nhất định phải mở mang tầm mắt mới được!

【Gia Tiền huynh, hóa ra là ngươi!】

Một đám người Công bộ ngơ ngác.

Gia Tiền huynh... là ai vậy?

Cao Hạ: ????

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta?!

Tuy rằng hắn vì thôn làng nghèo khó, lại là tú tài duy nhất trong thôn, nên phải bất đắc dĩ đứng ra quản lý việc sửa đường, xây cầu, sửa mương máng, đào giếng trong thôn, còn cả việc xây nhà nữa, cũng giúp người trong thôn tiết kiệm không ít tiền, đồ đạc làm ra cũng chắc chắn – nhưng nhà đất ở nông thôn và hoàng cung có thể giống nhau sao!

Tuy rằng hắn thông thuộc đủ các kiểu lười biếng, ăn bớt công đoạn vật liệu, lấy đồ dởm thay đồ tốt của đám thợ thuyền, và có thể giám sát khiến họ không dám không tận tâm – nhưng nhà đất ở nông thôn và hoàng cung có thể giống nhau sao!

Tuy rằng hắn thành thạo cách mặc cả, lại còn mặt dày mặc cả, mặc cả xong còn có thể khiến người ta tặng thêm vài cân đến mười mấy cân vật liệu xây dựng – nhưng nhà đất ở nông thôn và hoàng cung có thể giống nhau sao!

Tuy rằng hắn...

Thôi bỏ đi! Tóm lại! Hứa lang trung, ngươi hại khổ ta rồi!

Nhưng Lão Hoàng đế mặc kệ.

Lão Hoàng đế lập tức dồn ánh mắt vào Cao Hạ.

Người này lại có thể tiết kiệm cho ông mấy chục vạn lạng sao?

【Lợi hại rồi, Gia Tiền huynh, nửa tháng sau trình lên kế hoạch của mình, trực tiếp giảm ngân sách cho Lão Hoàng đế cả triệu lạng bạc đó, xì—— Hơn nữa còn không phải là công trình đậu phụ.**】

“?!”

Bao nhiêu?

Triệu lạng?!

Ánh mắt của Lão Hoàng đế, “phừng” một tiếng, bùng cháy lên.

Cao Hạ ngẩn ra một chút.

Hắn theo bản năng dựa vào kinh nghiệm tiết kiệm tiền trước đây của mình mà nhân lên gấp mười gấp trăm lần, từ nhu cầu của thôn làng mở rộng ra nhu cầu của cung điện, lại suy nghĩ một chút xem mình có thể mặc cả giảm được bao nhiêu...

Hình như... quả thật... cũng không chênh lệch lắm?

"Tốt lắm, tốt lắm."

Lão Hoàng đế bây giờ nhìn Cao Hạ, quả thực càng nhìn càng thấy hài lòng, hơn nữa còn cảm thấy từ tận đáy lòng rằng, thứ hạng Nhị giáp Đệ thập trong kỳ thi Đình của hắn khi trước quả là quá thấp!

Nhân tài thế này, đáng lẽ phải được chấm làm Trạng nguyên mới đúng!

Hộ bộ Thượng thư lập tức nhảy dựng lên, điên cuồng ám thị: "Bệ hạ! Nếu thật sự có người có thể tiết kiệm cho Bệ hạ mấy trăm ngàn lượng bạc, chi bằng giao người này cho Hộ bộ chúng thần đi!"

Lão Hoàng đế còn chưa kịp phản đối thì Công bộ Thượng thư sắc mặt đã tái mét lạ thường, người liền bước lên phía trước một bước, bảo vệ bảo bối lớn chuyên tiết kiệm tiền của phe mình: "Viên Cấm Kha! Ngươi nằm mơ đi!"

Bộ Công bọn họ không cần tiết kiệm tiền chắc?

Khi cần dùng đồng, muốn lấy từ Nội khố thì phải đút lót cho thái giám, không đút lót thì không lấy được. Hoặc là phải tìm thương nhân bán đồng để mua!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com