Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 467



 

Gỗ cũng cần tìm thương nhân bán gỗ để mua, động một tí là mười mấy vạn cây gỗ lớn!

Thợ thuyền và phu tượng phải phát tiền công chứ?

Lừa ngựa, dân phu vận chuyển gỗ đá cho ngươi cũng phải cho ăn cho uống chứ?

Lò gốm người ta nung ngói cho ngươi, không thể nào cho không được chứ? Phải bỏ tiền ra mua chứ?

Mục nào việc nấy đều tốn tiền! Vậy mà Hộ bộ còn muốn cướp người! Đừng có mơ!

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu: [Oa! Bây giờ bọn họ còn chưa phát hiện ra Cao Hạ mà đã tranh giành đến mức này rồi. Nếu phát hiện ra, chẳng phải sẽ đánh nhau một trận để quyết định xem hắn thuộc về ai hay sao?]

Công bộ Thượng thư sững người một lát, rồi đột nhiên nở một nụ cười thân thiết với Hộ bộ Thượng thư.

Tới đi, lão không ngại đánh nhau đâu.

Trước khi đi theo chủ công, lão từng là kẻ giữ cửa cho sòng bạc đấy! Xem Viên Cấm Kha ngươi có đánh lại lão không.

Ánh nắng rải xuống, nụ cười thân thiết trên mặt Công bộ Thượng thư dường như còn mang theo chút tà ác khó tả, ánh mắt kia cứ quét thẳng lên mặt Hộ bộ Thượng thư.

Hộ bộ Thượng thư khịt mũi coi thường: "Sao nào, muốn đánh ta à? Ngươi cứ đánh thoải mái, hé răng kêu đau một tiếng coi như ta thua."

Dù sao cũng không thể đánh c.h.ế.t lão được.

— Hộ bộ Thượng thư lập tức tỏ rõ thái độ cù nhầy.

Công bộ Thượng thư nhìn về phía Lão Hoàng đế: "Bệ hạ, nhân tài thế này mà đến Hộ bộ thì đúng là lãng phí! Viên Cấm Kha đã đủ keo kiệt... à không, đủ tiết kiệm rồi, thêm một người nữa thì các bộ khác sống sao đây!"

Đến lúc đó, trình một tờ đơn lên, người ta sẽ bác về bảo rằng kinh phí ngươi xin quá cao, rõ ràng có thể tiết kiệm bằng cách này cách kia, phương pháp thì đưa cho ngươi rồi đấy, nhưng phiền phức thì các bộ liên quan phải tự mình lo liệu hết.

Lão Hoàng đế: "!!!"

Ngài mường tượng một chút về viễn cảnh sau khi Cao Hạ đến Hộ bộ, các bộ khác đều bị cắt giảm kinh phí, tức thì cảm thấy ánh nắng hôm nay rực rỡ hơn hẳn.

Bèn thản nhiên nói: "Đúng là mầm non trời sinh cho Hộ bộ, cứ để hắn đến Hộ bộ đi."

Hộ bộ Thượng thư: ^_^

Công bộ Thượng thư: T^T

Các đại thần khác: Không sao, đến được thì tốt nhất, không cùng bộ cũng được, chúng ta vẫn có thể mượn người mà!

Người Cao Hạ cứng đờ.

Hắn cảm thấy không ít ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, mang theo sự tán thưởng và kỳ vọng, tựa như có một sức nặng vô hình không thể tả đè lên vai hắn.

— Đó là trách nhiệm và áp lực tương xứng với công thành danh toại.

Đối với việc này, Cao Hạ chỉ muốn nói: "Thật ra thần muốn vào Hàn Lâm Viện."

Câu nói này sau đó được bẩm báo lên Lão Hoàng đế, ngài nghe xong chỉ cười, rồi nhấc bút phê thêm cho hắn hàm Hàn Lâm Viện Kiểm thảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đối với người có tài hoa, ngài trước nay luôn rất khoan dung.



Có điều, lúc này buổi thiết triều vẫn chưa kết thúc, Lão Hoàng đế chưa biết nguyện vọng của Cao Hạ.

Các quan viên Hàn Lâm Viện cũng chưa biết mình sắp có thêm một đồng liêu mới.

Sắc mặt của nghĩa tử trước kia của Kỷ Tuế có hơi kỳ quặc.

Hắn nhìn về phía vị đồng liêu trước đó đã tốt bụng đỡ lấy mình, kinh ngạc vô cùng: "Lúc nào cũng thế này sao?"

Đối phương: "Cái gì?"

Nghĩa tử cũ của Kỷ Tuế: "Hắn nói gì thì chính là cái đó ư? Không cần kiểm chứng sao?"

Viên quan kia kiêu ngạo đáp: "Đương nhiên rồi! Hứa lang thần thông quảng đại."

Người nghĩa tử trước kia của Kỷ Tuế này lập tức nắm bắt được cách xưng hô "Hứa lang".

Đồng thời cũng lập tức nhớ lại... hình như chủ khảo kỳ thi Hội lần này chính là họ Hứa... "Hứa Thần Thông?!"

Là hắn ư?!

Viên quan kia khẽ gật đầu: "Không sai."

Lại nhắc nhở hắn: "Hứa lang chính là Tiểu Bạch Trạch đấy!"

"Tử bất ngữ quái lực loạn thần! (Khổng Tử không bàn chuyện quái dị, bạo lực, loạn lạc, thần thánh!)"

"Nhưng Bệ hạ tin rồi."

Vị nghĩa tử cũ mặt không đổi sắc đổi giọng ngay: "Hứa lang khí chất thuần khiết, tư thái như thiên nhân, chắc chắn là Bạch Trạch chuyển thế không còn nghi ngờ gì nữa!"

Viên quan kia: "Ngươi đúng là lanh lợi."

Vị nghĩa tử cũ cúi đầu mỉm cười, vì thế cũng không thấy được ánh mắt thương hại của viên quan kia.

Lanh lợi thì lanh lợi thật, nhưng đã đắc tội với Kỷ công, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ phải thất thế trên quan trường thôi.



Một buổi thiết triều nhanh chóng trôi qua.

Các tân khoa cũng từ tâm trạng thấp thỏm bất an ban đầu, chuyển thành... tim đập chân run.

Sao mà không run cho được! Chỉ cần giọng nói bí ẩn kia cất lên, ắt sẽ có một người mất hết mặt mũi, ví như cặp cha vợ và con rể cũ kia kìa, chẳng phải thấy bọn họ suốt buổi triều cứ như gà gỗ, một câu không nói, một biểu cảm cũng không có đó sao.

Nếu giọng nói bí ẩn đó gọi đến tên mình...

"Hít—"

Hứa Yên Miểu đi ngang qua một đám quan viên mới, nghe thấy tiếng hít khí thì rơi vào hoang mang.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com