Thôi vậy, dù sao cũng chẳng cần hắn phải tranh giành đấu đá, đầu óc đơn giản một chút cũng tốt.
Hứa Yên Miểu lại tiến gần hơn một chút.
Lão Hoàng đế dùng đầu ngón tay chấm một ít nước trà, viết mấy chữ lên mặt bàn. Hứa Yên Miểu khẽ mở to mắt.
Lão Hoàng đế cười nói: "Đi đi."
Hứa Yên Miểu liền hành lễ: "Dạ."
Hành lễ xong, hắn xoay người, rời khỏi căn nhà dưới ánh mắt của mọi người.
Lần này, bất kể là kinh quan, hay quan địa phương và quan viên trí sĩ, tim ai nấy đều đập nhanh hơn.
Lúc đó Bệ hạ còn nói ai cũng không được rời đi cơ mà! Ngay cả Tể tướng, người khởi đầu tất cả chuyện này, cũng không thể rời khỏi căn nhà này, vậy mà Hứa Yên Miểu lại có thể?!
Đây cũng quá sủng thần rồi!
Ai nấy đều thầm ghen tị.
Sau khi Hứa Yên Miểu rời đi, nụ cười trên mặt Lão Hoàng đế tắt hẳn, ông nhìn sang Đệ Ngũ Ngang: "Tiếp tục."
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, một bầu không khí hoàn toàn trái ngược với lúc Hứa Yên Miểu còn ở đây.
Đệ Ngũ Ngang hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Bệ hạ, triều ta lập quốc chưa đầy ba mươi lăm năm, các huyện lệnh trong thiên hạ ngày nay, đa phần là những kẻ từ thuở thiếu thời đã khổ công dùi mài văn bát cổ của tiền triều."
"Dù cho họ có thể vì muốn làm quan mà cưỡng ép thay đổi văn phong của mình, nhưng họ đã quen với văn bát cổ, càng quen với bầu không khí thối nát cuối thời tiền triều."
"Thời đó, kỳ thi Đồng tử có thể dễ dàng vượt qua. Người giàu thì đã định sẵn thứ hạng, kẻ nghèo thì học thuộc lòng văn mẫu, ai cũng thành tú tài, ai cũng có tiền đồ xán lạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nay đến tân triều, Bệ hạ cho rằng, sau khi họ làm huyện lệnh, liệu có còn nghiêm khắc quản lý kỳ thi Đồng tử không?"
"Huống hồ, buổi đầu lập quốc, số người thi khoa cử không nhiều, đa số huyện lệnh đều được tuyển chọn trực tiếp từ những lão lại cũ trong huyện."
Những thứ đã quen từ thuở thiếu thời, liệu có thật sự dễ dàng thay đổi như vậy không?
Dù sao thì kỳ thi Đồng tử cũng không dễ bị bắt quả tang quan coi thi gian lận, thí sinh thi Đồng tử sau khi nộp bài còn phải qua vòng diện thí, trong đó có rất nhiều chỗ để thao túng, vậy thì tại sao lại phải tốn sức duy trì sự công bằng công chính làm gì?
Hơn nữa, cho dù ông muốn cố gắng duy trì công bằng công chính, nhưng khi ông nhìn thấy các huyện lệnh khác vì dưới quyền cai trị có nhiều tú tài, thành tích chính trị xuất sắc mà nhanh chóng được thăng quan, còn dưới tay ông lại có mấy lão đồng sinh năm mươi năm thi không đậu nổi, người khác lại dâng sớ hạch tội ông không chăm lo văn trị, liệu ông có còn kiên trì giữ vững sự công bằng công chính được không?
Chuyện mắt nhắm mắt mở cho qua, liệu có còn làm được không!
Đệ Ngũ Ngang chậm rãi nói xong, thở dài một hơi: "Muốn giữ vững sự trong sạch, thật sự rất khó."
Thiên Thống Đế bất chợt nói một câu: "Ngươi đang nói chính mình à?"
Sắc mặt Đệ Ngũ Ngang thay đổi đột ngột.
Đại Đế lạnh lùng nhìn hắn, đổi sang câu hỏi khác: "Có bao nhiêu huyện lệnh dính líu vào trong đó?"
Đệ Ngũ Ngang im lặng một lát rồi nói: "Những nơi khác thần không rõ, nhưng ở Hà Nam, gần như huyện nào cũng như vậy."
*
Giữa đêm khuya, trên đường không một bóng người qua lại, vô cùng lạnh lẽo vắng vẻ.
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu vội vã bước đi, cũng chẳng còn thời gian mà sợ hãi.