Phi ngựa suốt đêm về kinh sư – Cẩm Y Vệ thì phi ngựa, còn hắn tiếp tục ngồi xe tre. Sau khi dùng lệnh bài Hoàng đế đích thân ban để mở cửa thành, hắn trực tiếp gõ cửa tất cả các phủ công chúa, lôi hết đám phò mã ra ngoài.
Biết đó là lệnh của Hoàng đế, không một công chúa nào phản kháng. Các phò mã cũng không dám hó hé tiếng nào, ngoan ngoãn bước vào xe tù.
Ngay sau đó, Hứa Yên Miểu lại mạnh mẽ quyết đoán gõ cửa Đông Cung, truyền chỉ dụ cho Thái tử đang phụ trách giám quốc: "Bệ hạ truyền rằng, lệnh cho trăm quan đi bộ đến phủ Tể tướng. Trong đó bao gồm cả Điện hạ."
—— Vẫn còn không ít quan viên chưa đủ tư cách nhận được thiệp mời dự tiệc mừng thọ của Tể tướng.
Một ngày tốt lành
Nét mặt Thái tử trở nên nghiêm nghị, hắn hành lễ với Hứa Yên Miểu, người đang đại diện cho Lão Hoàng đế: "Thần tuân chỉ."
Nơi Tể tướng tổ chức tiệc thọ cách kinh sư một trăm ba mươi mốt dặm, trăm quan đi bộ, ít nhất phải mất một ngày một đêm, nhưng không ai dám kêu ca.
Họ đều ngửi thấy mùi vị của cơn giông tố sắp ập đến.
Ở một diễn biến khác.
Đệ Ngũ Ngang, chẳng biết có mấy phần thật lòng, khuyên Hoàng đế: "Bệ hạ, nếu g.i.ế.c hết các quan viên đó, thiên hạ sẽ đại loạn mất."
"Hay là cứ nhẫn nhịn thêm chút nữa, đợi sau khi Thái tử lên ngôi, thay m.á.u toàn bộ quan lại trong thiên hạ một lượt rồi, tự nhiên tình hình kỳ thi Đồng tử sẽ dần dần được cải thiện."
Lão Hoàng đế nói thẳng: "Được rồi, ai muốn đi vệ sinh thì đi, ai muốn ăn cơm thì ăn, đợi Hứa Yên Miểu trở về."
Ông hoàn toàn phớt lờ Đệ Ngũ Ngang.
Trung quân Đô đốc Thiêm sự "oao" một tiếng, vớ lấy cái ống nhổ, kẹp chặt m.ô.n.g chạy thẳng ra sau tấm bình phong, ngay sau đó, một tiếng ồn ào như thác đổ từ trên cao kèm theo mùi hôi thối bay ra.
Những người khác: "..."
Thế này thì làm sao chúng tôi ăn cơm được?
Ngay cả Lão Hoàng đế cũng sững người một chút, rồi cười mắng một câu: "Thằng nhãi này!"
Tào Tháo đuổi thì nói sớm đi chứ! Lẽ nào ông lại không cho người ta đi vệ sinh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mà lúc này, Đệ Ngũ Ngang nhận ra mình chẳng được ai đoái hoài, mặt đã nén đến đỏ bừng mà cũng không thốt ra nổi một lời.
*
Một ngày một đêm sau, đám quan viên mệt như chó c.h.ế.t đã đến trước phủ Tể tướng.
Cổng phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai con sư tử đá cũng đã được thay mới, trông như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, trăm quan không chút phòng bị bước vào phủ Tể tướng.
Sau đó, họ liền bị con d.a.o cắm trên mặt bàn và vết m.á.u giữa đại sảnh dọa cho giật nảy mình.
Có quan viên lắp ba lắp bắp: "Bệ... Bệ... Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Lão Hoàng đế: "Xảy... Xảy... Xảy ra chuyện thân sĩ chiếm đoạt ruộng công, hôm qua Trẫm vừa c.h.é.m một tên ở cổng phủ Tể tướng."
Không ít người lập tức mềm nhũn chân, được người bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy, gắng gượng đứng thẳng dậy.
—— Bây giờ không thể thất lễ trước mặt vua được!
Có vị phò mã căng da đầu hỏi: "Bệ hạ triệu chúng thần đến là để..."
"Ồ, có người tố cáo các ngươi tư túi tiền bạc triều đình."
Các phò mã và những quan viên mới đến: Không phải chứ! Ai lại dám làm thế?!
Lão Hoàng đế: "Không cần lo lắng, có danh sách rồi, Trẫm cứ theo danh sách mà g.i.ế.c thôi."
"!!!"
Không phải chứ! Ai dám đảm bảo trong danh sách không có án oan sai cơ chứ!!!
Lúc Hứa Yên Miểu chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, hắn thoáng ngẩn người.