Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 711



Đã từng có quan viên phương Bắc muốn lên tiếng bênh vực cho người phương Bắc, nói rằng phương Bắc từ xưa đến nay luôn là tiền tuyến chống giặc ngoại xâm, chỉ cần có ngoại xâm, phương Bắc sẽ bị tàn phá một lượt, còn phương Nam là hậu phương lớn, thường thì nếu quân địch đánh đến tận phương Nam, thì cơ bản đã là mất nước rồi, cho nên phương Nam yên ổn hơn phương Bắc, về mặt văn học chắc chắn sẽ phồn thịnh hơn. Phương Bắc rất khó được yên ổn, làm gì có thời gian và tinh lực để phát triển văn học, hơi phát triển được một thời gian là lại bị phá hoại.

Sau đó, liền có quan viên phương Nam bất mãn.

Bọn ta đâu phải đi cửa sau mà thi đỗ, bọn ta cũng là thông qua cạnh tranh khốc liệt mới thi đỗ được mà, khoa cử vốn dĩ nên công bằng, người Nam bọn ta dựa vào thực lực của mình mà thi đỗ, người Bắc các ngươi thi không đỗ, lại còn trách người Nam bọn ta quá thông minh ư?!

Và đã nói ra câu công kích vùng miền khiến người phương Bắc vô cùng phẫn nộ: "Người phương Bắc các ngươi thi không đỗ, là bởi vì các ngươi quá ngu ngốc."

— Cho nên, học tử phương Nam kia thực sự đã chọc đúng vào chỗ đau của người ta.

【Không lẽ sắp đánh nhau thật rồi chứ?】

【Xì!】

【Rút kiếm rồi, rút kiếm rồi!】

Thái tử: "!!!"

Hắn nhanh chóng chen lên phía trước.

Các Thái tử Xá nhân: "Lang quân?!!"

Thái tử quay đầu lại, vẻ mặt đầy chính nghĩa: "Bổn cung muốn xem thử người Nam có thật sự không thông thạo lục nghệ của quân tử hay không, về mặt kiếm thuật có thua kém người Bắc nhiều hay không. Phía trước tuy nguy hiểm, nhưng Bổn cung không sợ nguy hiểm!"

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên.

【Cái cớ hay đấy!】

"Tiểu nhân đi bảo vệ Lang quân!" Hứa Yên Miểu cũng nhanh chóng lao lên.

Chủ yếu là, trước đây hắn chỉ từng xem văn nhân đấu võ mồm, chứ thật sự chưa từng xem văn nhân đánh nhau bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

— Hơn nữa, càng đến gần thì mới càng tiện để ngăn cản vào thời khắc mấu chốt, không để xảy ra án mạng chứ.

Các Thái tử Xá nhân: "!!!"

Từng người một suýt nữa thì ngất đi.

Thái tử không thể xảy ra chuyện, ngươi họ Hứa kia thì tốt hơn được bao nhiêu hả! Ngươi mà xảy ra chuyện, bọn ta coi như xong đời hoàn toàn!

Ta không muốn tất cả bí mật riêng tư đều bị phơi bày ra ngoài đâu!

Một Cẩm Y Vệ đang giả dạng thường dân trong đám đông nhanh trí ứng biến, cũng chẳng quản việc này có làm phiền nhã hứng của Thái tử hay không, bước ra liền quỳ phục xuống đất, giọng nói vang dội: "Tham kiến Thái tử Điện hạ!"

Toàn bộ khung cảnh đều trở nên tĩnh lặng.

Ngay cả Thái tử cũng đứng hình. Hắn lặng lẽ thu chân lại đứng cho ngay ngắn, thu lại nụ cười toe toét trên mặt, đợi đến khi các học tử men theo hành động của Cẩm Y Vệ và các thị vệ tùy tùng mà tìm thấy Thái tử, thì hình ảnh họ nhìn thấy là một vị Thái tử đoan trang, phóng khoáng, nụ cười trên mặt khiến người ta như được tắm gió xuân.

Ngay lập tức, mắt họ sáng lên.

Vị Thái tử này, trông có vẻ là người rất biết trọng dụng kẻ sĩ đọc sách.

Thế là tất cả đồng loạt chắp tay hành lễ: "Bái kiến Thái tử Điện hạ.”

Lúc này, các thị vệ đeo đao và Cẩm Y Vệ đã sớm tách Thái tử ra khỏi những người này.

Thái tử mỉm cười nhẹ, gật đầu ra hiệu với mọi người, dáng vẻ đúng chuẩn "hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma" (quân tử thanh tao, như dùi như mài, như đẽo như gọt). Ngay cả giọng nói cũng ôn hòa nhã nhặn: "Các ngươi sao thế này? Sao lại đánh nhau vậy? Giữa bạn đồng môn với nhau đâu phải có thù hằn sinh tử gì, hà tất phải động đến kiếm làm gì?"

Các học tử tức thì lộ vẻ xấu hổ.

Thái tử đã chỉ ra con đường giáo hóa ở hải ngoại, từ nay về sau, việc văn nhân lưu danh thiên cổ đã có phương hướng rồi.

Một ngày tốt lành

— Trước tiên khoan hãy bàn đến việc có làm được hay không, nhưng ít nhất cũng đã tìm ra được phương hướng.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com