Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 712



Vì vậy, giới văn nhân học tử trong thiên hạ đối với Thái tử đều mang một tâm thái kính trọng, có thể nói, chỉ cần Thái tử đừng phản quốc, đừng phản bội giới văn nhân, thì những văn nhân học tử này đều đặc biệt nguyện ý hô hào cổ vũ cho Thái tử, thậm chí nếu Thái tử có phản quốc, có phản bội giới văn nhân đi nữa, thì nói không chừng cũng sẽ có không ít người không tin, còn tìm cớ tìm lý do cho hắn, kiên quyết tin rằng hắn ắt có đạo lý riêng, biết đâu chính là đang nhẫn nhục chịu đựng gánh nặng thì sao.

Nghe Thái tử hỏi, người Bắc và người Nam liền tranh nhau kể tội đối phương, người này nói đối phương lời lẽ khinh miệt người Bắc, kẻ kia lại nói đối phương đối xử ác độc với bạn đồng môn, ai nói cũng có lý của mình cả.

Thái tử thở dài: "Cho dù các ngươi đều có lý lẽ riêng, thế nhưng quân tử động khẩu bất động thủ..."

【Phải đó, phải đó!】 Hứa Yên Miểu hét lớn trong lòng: 【Quân tử động khẩu bất động thủ, cắn hắn đi!】

Vạch điểm chuẩn Nam Bắc

Thái tử suýt nữa cũng buột miệng nói theo.

Sau hai giây im lặng, hắn liếc nhìn Hứa Yên Miểu dường như không có chuyện gì xảy ra, thấy hắn còn đang ngơ ngác nở nụ cười lịch sự với mình, khóe miệng Thái tử bất giác khẽ giật.

May thay, vẫn chưa nói ra, nếu không, chỉ bằng một câu này, ấn tượng của hắn trong mắt mọi người về các Thái tử từ xưa đến nay, tuyệt đối sẽ chiếm vị trí đầu bảng.

— Hắn là người thích xem náo nhiệt, nhưng đâu muốn tự biến mình thành trò cười chứ!

Thái tử cũng nhanh chóng ghi nhớ chiêu này.

Tuy rằng bản thân cũng không còn trẻ trung gì nữa, e rằng không dùng tới được, nhưng có thể dạy lại cho con cháu của mình!

Hơn nữa, còn có thể để con cháu đứng trên chỗ đứng đạo đức cao, "Quân tử động khẩu bất động thủ", đây chính là đạo lý do cổ nhân truyền lại mà! (Kiên định.jpg)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhìn lại những học tử đang chờ hắn nói tiếp.

Các học tử đều mang dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe lời dạy bảo. Tiếng ồn ào náo nhiệt ban đầu dần dần biến thành tiếng ong ong khe khẽ, dường như đang khẽ bàn luận về vị Thái tử là hắn đây.

Thái tử mỉm cười, tiếp nối câu "Quân tử động khẩu bất động thủ" ban nãy mà nói tiếp: "Nếu học tử này đã có hành vi ác độc, vậy thì cứ tạm giam vào ngục trước đã, đợi điều tra ra được tội trạng gì rồi sẽ xét xử sau."

Lời vừa dứt, lập tức có thị vệ tuỳ hành bắt giữ học tử người Bắc kia, chuẩn bị áp giải hắn vào đại lao.

Ngay lúc đó, mấy người bạn học của hắn đã sốt ruột lên tiếng: "Điện hạ! Việc này còn chưa rõ thực hư, không thể làm vậy được ạ!"

"Điện hạ, nếu hắn từng vào ngục tù, thân phận coi như đã có vết nhơ. Bọn thần chỉ là có chút xích mích mà thôi, giữa bạn đồng môn với nhau, không cần phải đối xử tuyệt tình như vậy."

Trong số những người lên tiếng, có cả người Nam lẫn người Bắc. Họ chỉ là cãi nhau cộng thêm không ưa đối phương, cãi đến độ lửa giận bốc lên nên mới muốn động đao động thương, chứ không hề thật lòng muốn đẩy người ta vào ngục!

Hủy hoại tiền đồ của người khác là chuyện đáng hổ thẹn, mối thù giữa hai bên vẫn chưa đến mức đó đâu!

Ngay cả học tử người Nam đã tố cáo học tử người Bắc "có hành vi ác độc" cũng sốt sắng nói: "Chuyện này, nếu hắn bằng lòng thành khẩn xin lỗi, thì có thể bỏ qua được rồi, thần nghĩ hắn cũng không cố ý đâu, còn nếu hắn cứ khăng khăng không chịu nhận lỗi, lúc đó báo quan cũng chưa muộn."

Học tử người Bắc kia kinh ngạc nhìn đối thủ vừa mới tranh cãi nảy lửa, thẳng tay chọc vào chỗ đau của mình.

Một ngày tốt lành

Ngay cả những người đứng xem xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.

Dù gì thì người này đã nói như vậy, chứng tỏ trong tay hắn chắc chắn nắm giữ bằng chứng về việc đối phương đã phạm lỗi. Thế mà vẫn có thể lấy đức báo oán, điều này đủ để chứng minh phẩm hạnh của người nói. Hơn nữa, việc nói rằng nếu học tử người Bắc không chịu nhận lỗi xin lỗi thì mới báo quan, cũng ngầm phù hợp với câu nói của Khổng Thánh nhân: "Lấy đức báo oán, thì lấy gì báo đức?".




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com