Lần này hắn thật sự không cố ý moi lời, hắn cũng không hề trông mong Hứa Yên Miểu có thể nghĩ ra được biện pháp nào, thế nhưng, không ngờ tới, ngươi, cái tên trông mày rậm mắt to này, vậy mà lại thật sự có cách hay!
Thái tử trầm ngâm suy nghĩ, biện pháp này quả thực rất khả thi, hơn nữa còn có thể thúc đẩy sự phát triển kinh tế ở phương Bắc.
— Hắn không tin rằng, sẽ có nhiều người học hành chỉ ở mức trung bình, khó lòng cạnh tranh nổi ở địa phương mình, mà lại không nghĩ đến chuyện chuyển nhà đến phương Bắc.
Bởi vì những người có khả năng di cư, thường là những người hoặc có tài lực hùng hậu, hoặc có quyền có thế, kiểu người này chắc chắn sẽ mang theo cả thầy dạy riêng. Chỉ cần số lượng thầy dạy được đưa đến đó tăng lên, thì còn sợ gì họ không định cư luôn ở đó chứ? Nhất là giới thương nhân.
Một khi họ đã định cư, thì tài nguyên cũng sẽ được mang tới đó, cứ như vậy, mười mấy năm, vài chục năm trôi qua, thì còn lo gì phương Bắc không thể phát triển thịnh vượng lên được chứ!
Việc áp dụng các mức điểm chuẩn khác nhau này, quả thực là một dương mưu có thể sánh ngang với Thôi Ân Lệnh!
Thái tử hướng về phía Hứa lang một ánh mắt đầy tán thưởng.
Hứa lang đáp lại hắn bằng một ánh mắt vẫn còn mờ mịt.
【Thái tử nhìn ta làm gì thế? Chẳng lẽ ngài ấy trông mong ta đưa ra gợi ý gì sao?】
【Vậy thì ta cũng chịu thôi, ta đâu biết mấy thứ đó có phù hợp với quốc tình Đại Hạ hay không, nên cũng chẳng dám nói bừa, lỡ như bước đi quá vội vàng thì toi mất.】
Thái tử vỗ nhẹ lên vai y: "Ghi cho ngươi một công trạng!"
【Hả?】
Thái tử cười nói: "Nếu không phải Hứa lang nhà ngươi muốn đến thư viện xem thử, thì Bổn cung đã không biết sự chia rẽ giữa Nam và Bắc ngày nay lại lớn đến thế, chẳng lẽ điều này không đáng để ghi công cho Hứa lang nhà ngươi sao?"
Hứa Yên Miểu tức thì có chút ngại ngùng: "Chỉ là trùng hợp thôi ạ..."
Thái tử lắc đầu: "Cho dù là trùng hợp thì cũng xem như đã lập công, Hứa lang nhà ngươi đừng từ chối nữa, nếu không thì sau này tất cả những người vô tình lập công nhờ sự trùng hợp, sẽ đều không dám đứng ra nhận công lao nữa đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạch Trạch là phúc tinh
Việc định điểm chuẩn này, nhìn qua tưởng chừng đơn giản, nhưng kỳ thực, châu phủ nào nên định điểm cao hơn một chút, châu phủ nào nên định điểm thấp hơn một chút, châu phủ nào nên lấy thêm bao nhiêu người để giữ vững sự cân bằng thay vì phá vỡ nó, châu phủ nào dễ bị tầng lớp quyền quý lợi dụng kẽ hở…
Tất cả những phương diện này đều cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Thái tử chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.
Một ngày tốt lành
Điều này không mấy phù hợp với tâm nguyện muốn được an nhàn của hắn.
Thế là, Thái tử liền viết một bản tấu chương, định bụng đẩy việc này cho phụ hoàng xử lý.
Sau đó, hắn liền nhận được tin báo phụ hoàng đang nguy kịch.
Thái tử: “… Ồ.”
Vị Cẩm Y Vệ đến đưa tin sốt ruột nói: “Thái tử điện hạ! Bệ hạ truyền chỉ bảo ngài mau chóng hồi kinh.”
Lời này ngay cả Hứa Yên Miểu đi ngang qua cũng chẳng tin.
[Lại giở trò này nữa rồi, đây đã là lần thứ ba rồi nhỉ, lần này không biết Lão Hoàng đế lại định hại ai đây.]
Thái tử cười hề hề đáp: “Ta biết rồi, lát nữa sẽ về.”
Đồng thời còn tính toán trong lòng, xem nên trì hoãn khoảng bao nhiêu ngày để phụ hoàng lười đợi hắn mà chủ động đi xử lý chuyện điểm chuẩn.
Hắn chẳng lẽ còn không hiểu phụ hoàng mình sao, đoán chừng lại là gọi hắn về làm việc, vun đắp thêm cho sự nghiệp của hắn ấy thôi. Hơn nữa, e rằng phụ hoàng lại đang giăng lưới bắt cá nữa rồi.
Quả nhiên, mấy ngày sau, Thái tử nghe tin Cựu Thừa tướng Đậu dẫn theo người thu thuế cùng Cẩm Y Vệ và quân đội địa phương, bắt đầu thanh trừng các hào tộc khắp nơi.