Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 716



Đưa ra một thời hạn, quá thời hạn thì—

Kẻ nào không trả lại nhân khẩu đã giấu giếm, chém!

Kẻ nào không trả lại đất đai đã chiếm đoạt, chém!

Kẻ nào làm nhiều điều ác mà không tự thú, chém!

Trong phút chốc, m.á.u chảy thành sông, tiếng kêu than vang khắp nơi. Từng gia tộc nối tiếp nhau bị tống vào đại lao, chỉ chờ ngày xử trảm vào mùa thu.

Thái tử vốn còn đang vui vẻ xem trò vui, giờ thì hoàn toàn ngồi không yên nữa rồi: “Phụ hoàng, người sao vậy!”

Trước đây chẳng phải đã nói rồi sao, không nên làm những chuyện dục tốc bất đạt thế này cơ mà!

Không ít hào tộc biết tin Thái tử đang ở Thường Châu, liền tìm đến cửa cầu xin Thái tử ngăn cản Hoàng đế.

Thái tử trong lòng mơ hồ cảm thấy cách làm của phụ hoàng không ổn lắm, nhưng lại hình như đúng là chuyện mà phụ hoàng hắn có thể làm ra. Suy nghĩ một lát, hắn quyết định làm theo trực giác của mình: “Được rồi, bản cung sẽ đi khuyên nhủ Bệ hạ.”

Hào tộc đúng là cần phải xử lý, nhưng không thể gấp gáp như vậy được!

Thế nhưng, đường về kinh của Thái tử lại gặp phải trở ngại. Mỗi lần qua một cửa ải đều bị chặn lại vài ngày, mà đối phương lại cứ theo đúng quy tắc làm việc, khiến hắn không có cách nào xông qua.

Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một Thái tử, Hoàng đế bên trên hạ lệnh một cái là hắn liền bước đi khó khăn.

Có điều, tình hình này ngược lại càng khiến các hào tộc đi theo tin chắc rằng chuyện này Thái tử không hề hay biết, mà là ý định của riêng Hoàng đế — hơn nữa, Hoàng đế vì không muốn Thái tử đến khuyên can, vậy mà lại tìm mọi cách cản trở hắn hồi kinh!

Mà cùng với việc Lão Hoàng đế vung đao đồ sát quy mô lớn, ban đầu lực cản rất lớn, nhưng về sau, mỗi khi người của Cựu Thừa tướng Đậu đến một nơi, hào tộc địa phương liền nhanh chóng giao trả nhân khẩu và đất đai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hầu như mỗi ngày, Thái tử đều nhận được tin tức từ các châu phủ về việc hào tộc giao trả nhân khẩu và đất đai, ít thì trả lại mấy chục hộ, nhiều thì mấy trăm hộ. Thoạt nhìn tưởng ít, nhưng ngày nào cũng có, cộng dồn lại thì thành nhiều. Hơn nữa, đó mới chỉ là số lượng của một châu phủ, tất cả các châu phủ cộng lại, chính là một con số khổng lồ rồi.

Đến khi Thái tử bị cản trở đủ đường về tới kinh sư một tháng sau đó, số nhân khẩu ẩn giấu mà các hào tộc khắp nơi phải nhả ra gần như đã đạt đến tỷ lệ một một so với số nhân khẩu trên sổ sách.

—— Nói cách khác, mỗi châu phủ, dân số “tự dưng” tăng gấp đôi.

[Đúng là kẻ nhát gan thì c.h.ế.t đói, kẻ bạo gan thì c.h.ế.t no, đây mới khai quốc được hơn ba mươi năm thôi mà.]

Khi tiếng cảm thán của Hứa Yên Miểu vang lên bên tai toàn thể quan viên kinh thành, không ít người đã dừng công việc đang làm lại. Dựa vào kinh nghiệm bao năm bị sang chấn, bị hóng chuyện, bị rơi vào tình thế đại đào sát cùng tố chất tâm lý vững vàng, các quan viên kinh thành miễn cưỡng giữ vững vẻ mặt của mình.

Cuộc sống không yên tĩnh, cuối cùng cũng đã trở lại rồi!

Thái tử nghênh ngang trở về cung, phát hiện phụ hoàng quả nhiên vẫn đang ngồi khỏe mạnh ở đó.

“Phụ hoàng!” Thái tử không nhịn được trách móc: “Người dọa con sợ c.h.ế.t khiếp.”

Tuy đã đoán được là để gây chuyện, nhưng vẫn không khỏi lo lắng —— lỡ như đoán sai thì sao?

Lão Hoàng đế cười hề hề: “Cái chính sách chia quyển thi theo khu vực và quy định số lượng đỗ đạt cho người Nam kẻ Bắc trong kỳ thi Hội của con khá là hay đấy.”

Thái tử chớp chớp mắt, nói: “Rất hay ạ, chỉ là công việc bận rộn, phải phiền phụ hoàng người hao tâm tổn trí nhiều rồi.”

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng đế cười một tiếng, không đáp lời: “Con còn nhớ điển cố Tể chấp thiên hạ không?”

Thái tử: “Thời Lương có vị Tể tướng, thuở trẻ phụ trách chia thịt cho dân làng. Người khác chia thịt thường khiến dân làng oán trách, cho rằng người khác được chia nhiều, mình bị chia ít. Duy chỉ có vị Tể tướng ấy, mỗi lần chia thịt đều khiến mọi người hài lòng.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com