Nếu không có khoai tây khoai lang, ngài thật sự đã không ra tay nhanh như vậy.
“Hứa Yên Miểu…”
Lão Hoàng đế khẽ gõ lên mặt bàn.
“Đúng là phúc tinh.”
Nói xong, lại cảm thấy buồn cười.
Xem lời ngài nói kìa, Bạch Trạch sao lại không phải là phúc tinh được chứ?
Nhưng phúc tinh cũng không thể phù hộ một lão nhân sống lâu trăm tuổi.
Thiên Thống Đại Đế cuối cùng có lẽ vẫn sắp phải băng hà rồi.
Lúc Hứa Yên Miểu biết tin, hắn đang cùng Liên Hạng tham dự hôn lễ của Cao Hạ.
Trên tiệc cưới, tân lang mặt mày tươi rói, bị chuốc hết chén này đến chén khác.
Các đồng liêu người nào người nấy đều tinh ranh, chuốc rượu càng lúc càng ác liệt, người này nói “Ngày đại hỷ nhất định phải uống một chén”, người kia nói “Còn hai ba tháng nữa Cao huynh có thể sửa xong cung điện thăng quan rồi, phải uống một chén”, may mà tửu lượng của Cao Hạ tốt, mới không bị chuốc cho say gục tại chỗ.
Nhưng Cao Hạ vẫn rất vui.
Hứa Yên Miểu và Liên Hạng cũng rất vui, liếc nhìn nhau, rồi một trái một phải kẹp lấy tân lang: “Nào nào nào! Gia Tiền huynh, uống một chén!”
“Chúc Gia Tiền huynh tài nguyên cuồn cuộn, thăng quan phát tài, sau này cùng phu nhân trăm năm hòa hợp!”
“Được được được! Uống! Uống!”
Cao Hạ uống đến mức lảo đảo xiêu vẹo, trèo lên bàn, vung tay múa chân: “Ta muốn thăng quan!”
Hứa Yên Miểu hô lớn: “Thăng quan!”
Cao Hạ: “Ta muốn phát tài!”
Một ngày tốt lành
Liên Hạng tung tiền đồng: “Phát tài! Phát tài!”
Cao Hạ cười ha hả, say khướt, chỉ tay ra ngoài cửa: “Ta muốn ở bên ngoài, dựng nên cái Phạt, Duyệt thật to thật lớn!”
—— Nhà quan lại quyền quý thường sẽ dựng hai cột trụ ở cổng nhà, cột bên trái gọi là “Phạt”, cột bên phải gọi là “Duyệt”, dùng để ghi lại công trạng của gia tộc mình. Có một từ chuyên dùng để gọi những gia đình này, đó là “Phạt duyệt chi gia”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Yên Miểu “bốp bốp bốp” vỗ tay thật mạnh, ngoài cửa “bộp bộp bộp” truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Hứa Lang!!!”
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ xông vào, kéo hắn lên rồi chạy.
Hứa Yên Miểu ngơ ngác chạy theo: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Dù sao thì cũng sắp đến lúc gõ chuông báo tang rồi, chuyện này không cần giấu giếm nữa.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ thở hổn hển rất gấp, nói cũng rất nhanh: “Bệ hạ! Bệ hạ sắp băng hà rồi! Ngài ấy muốn gặp ngài!”
“Cái gì?!”
Tuy rằng rất không nên, nhưng Hứa Yên Miểu vẫn đột ngột dừng bước, đầu óc trống rỗng trong phút chốc.
Có lẽ bởi vì Lão Hoàng đế vốn không thích cảnh ủy mị khóc than, cho nên dù một đám con cháu hoàng tộc đang chờ ở thiên điện, cũng không có ai bật khóc thành tiếng.
Song, Hứa Yên Miểu vẫn cảm nhận được một bầu không khí trầm lắng ngột ngạt.
Hơi nước vô hình dường như bao bọc lấy hắn, khiến hắn chớp chớp mắt, cảm thấy mắt mình đã hoe hoe ẩm ướt.
[Không được khóc.]
Hứa Yên Miểu tự nhủ trong lòng: [Không được khóc. Lão… Bệ hạ không thích người khác khóc.]
— Được rồi, cuối cùng cũng chịu gọi một tiếng Bệ hạ trong lòng, xem như lão phu không uổng công thương thằng nhóc nhà ngươi.
Lão Hoàng đế đang nằm trên giường lại không nhịn được mà khẽ bật cười, lồng n.g.ự.c rung lên, ngay sau đó là cơn ho kéo đến dồn dập như tiếng kéo bễ.
Bên ngoài, Hứa Yên Miểu bước đi rất nhanh, nhưng Tương Dương Công chúa còn lao đến nhanh hơn.
“Dao Hải! Hứa Dao Hải! Ta cầu xin ngươi, cứu phụ hoàng ta có được không! Ta cầu xin ngươi mà!”
Công chúa cuối cùng vẫn không kìm được, nước mắt lã chã như hoa lê đẫm mưa, nàng ôm chầm lấy Hứa Yên Miểu, chẳng còn bận tâm lễ giáo nam nữ mà nức nở cầu xin hắn.
Hứa Yên Miểu vội vàng an ủi người bạn tốt: “Cao Tương, người đừng vội, đừng khóc đã nào. Cựu Tấn Vương phi chẳng phải là truyền nhân của Y Tiên sao? Biết đâu nàng ấy có thể cứu được Bệ hạ! Mà cũng biết đâu mọi chuyện chưa đến mức tệ như vậy.”
Hắn vẫn không hề nhận ra thân phận của mình trong mắt người khác chính là Bạch Trạch chuyển thế.