Hắn vẫn tưởng rằng Cao Tương chỉ là đang ‘có bệnh thì vái tứ phương’ mà thôi. Bởi vì hắn vốn lắm mưu nhiều kế, lại từng bày cho Cao Tương không ít chủ ý, cho nên hắn nghĩ lần này Cao Tương vì quá hoảng loạn nên mới hy vọng hắn có thể cứu được Thiên Thống Đại Đế.
Tương Dương Công chúa ngẩng đầu lên, qua đôi mắt nhòa lệ m.ô.n.g lung nhìn thấy vẻ lo lắng và sốt ruột trên gương mặt Hứa Yên Miểu.
Tương Dương Công chúa lau nước mắt, nói một cách trịnh trọng: “Thật xin lỗi, Dao Hải, là ta đã tùy hứng rồi — ngươi mau vào gặp phụ hoàng ta đi, ông ấy hình như có chuyện muốn nói với ngươi.”
— Nàng biết, nếu thật sự có cách, Hứa Yên Miểu sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hứa Yên Miểu bước vào nội điện, nghe thấy Lão Hoàng đế đang làm mình làm mẩy: “Trẫm muốn ăn lòng heo om!”
Nghe giọng nói thì dường như vẫn còn sang sảng lắm, trông chẳng giống người có bệnh nặng.
Dường như có người đang khẽ khuyên nhủ ngài điều gì đó, nhưng ngay sau đó, giọng nói oang oang ấy lại càng làm ầm lên: “Trẫm muốn ăn lòng heo om, ta chính là muốn ăn lòng heo om! Nghe thấy không hả!”
Hứa Yên Miểu đứng ở cửa, ho khan một tiếng thật mạnh.
Lão Hoàng đế, Đậu Hoàng hậu và cả Thái tử cùng lúc nhìn về phía hắn.
Đậu Hoàng hậu đứng dậy, dịu dàng nói: “Hứa Lang, mau lại đây đi, Bệ hạ vẫn luôn đợi ngươi đó.”
Thật tình thì, Hứa Yên Miểu chẳng nhìn ra được điều đó.
Bệ hạ rõ ràng chỉ liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục nói với Thái tử là mình muốn ăn lòng heo om, còn Thái tử thì “hung dữ” nói: “Có gì ngon đâu! Người đã thế này rồi, lỡ như sắp lâm chung lại bị nghẹn đến trợn trắng mắt thì còn ra thể thống gì nữa? Lại còn phải chịu tội vô ích!”
Lão Hoàng đế cố gắng trở mình, quay lưng về phía Thái tử.
Thái tử: “…”
Người ta trước lúc lâm chung, đều sẽ biến thành một đứa trẻ nghịch ngợm hay sao?
Hết cách, đành phải dỗ dành: “Phụ hoàng, món lòng heo om lát nữa hãy nói. Hứa Lang đến rồi, chẳng phải người có lời muốn nói với cậu ấy sao?”
Lão Hoàng đế “hừ” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu được Thái tử ra hiệu bằng mắt, bèn bước đến trước mặt Lão Hoàng đế, mấp máy môi: “… Bệ hạ.”
Giọng nói khàn đặc đến không tưởng.
Lão Hoàng đế quay đầu lại nhìn hắn: “Đến rồi à?”
Ánh nến soi rọi gương mặt gầy gò, hốc mắt trũng sâu của ngài —— Sao một người lại có thể gầy đi nhanh đến thế chứ? Rõ ràng mới hai hôm trước gặp mặt, ngài vẫn còn là một lão nhân trông khỏe mạnh có thể xuống đất đi lại được.
Hứa Yên Miểu thấy sống mũi cay cay: “Bệ hạ có điều gì căn dặn, thần nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm!”
Lão Hoàng đế: “Ngươi đi đi.”
Thái tử đột nhiên trừng lớn mắt, ngay cả Đậu Hoàng hậu cũng sững sờ giây lát.
Nhưng Hứa Yên Miểu lại hiểu sai ý.
Chàng thanh niên nhất thời hơi ngượng ngùng, bèn đỏ mặt nói: “Vâng, thần xin cáo lui.”
Hứa Yên Miểu đột nhiên hiểu ra, đồng tử run rẩy, toàn thân như nổi da gà.
“Bệ hạ, người—”
Lão Hoàng đế nói lần thứ ba: “Ngươi đi đi.”
Trong đáy mắt ngài phản chiếu hình ảnh của Hứa Yên Miểu —— dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, đang mở to mắt nhìn ngài, da dẻ mịn màng trắng trẻo, không có mấy tâm cơ.
Thật ra, ngài nên giữ người này lại. Sự tồn tại của Bạch Trạch, đối với Đại Hạ là lợi nhiều hơn hại. Nó có thể giúp Đại Hạ tra xét thiếu sót, bù đắp khuyết điểm. Tuy rằng hiện giờ có hơi lười biếng uể oải, nhưng con người ai chẳng có tình cảm, ở lại lâu rồi, lẽ nào nó còn nhịn được mà không chủ động dùng thần khí giúp Đại Hạ trở nên tốt đẹp hơn sao?
Cẩm Y Vệ đã bẩm báo với ngài, Thái tử đã ném Thuật Đồ Long vào sông Dương Tử. Chuyện đó cũng không sao, chỉ cần Hứa Yên Miểu còn ở đây, lâu ngày, bao nhiêu Thuật Đồ Long cũng có thể moi ra được.