Những học sinh lục tục đi ra từ cổng trường dần thưa thớt, từ lác đác đến cao điểm, rồi lại lác đác vài bóng người chậm chân bước ra, con đường rợp bóng cây lốm đốm ánh nắng lại trở về tĩnh lặng.
Lúc này, trời cũng đã tối.
Ánh hoàng hôn đã xuống khỏi ngọn cây, đèn đường hai bên đường lần lượt sáng lên, những chiếc xe qua lại trên đường phố nhấp nháy đèn không ngừng, trong gió mang theo một chút hương vị của đêm.
Có người đạp xe loạng choạng đi ngang qua, anh chợt nhớ ra, cái ngày Ôn Tuyết Ninh nói anh nắm lấy tay cô, dường như cũng là một buổi tối như thế này.
Cô suýt bị chiếc xe đạp đi ngang qua va phải, vừa vặn lúc đó anh đã nắm lấy tay cô, từ ngày đó trở đi, cô bắt đầu có cơ hội đến gần anh, hiểu anh.
Cô nói cô bắt đầu tin vào số mệnh, nếu không sao lại trùng hợp là anh đã nắm lấy tay cô.
Trời dần tối hẳn, anh quay đầu nhìn con đường đã sáng rực đèn đường, bắt đầu đi ngược trở lại con đường này.
Ánh đèn đường soi sáng con đường dưới chân anh, anh bước từng bước trở về quá khứ.
Điện thoại rung lên, cô gửi tin nhắn cho anh: “Đang tắc đường, gặp giờ cao điểm tan làm rồi, đông quá.”
Nhìn thấy tin nhắn của cô, anh đột nhiên cảm thấy một sự mềm mại thư thái.
Anh không khỏi khẽ mỉm cười, trả lời cô: “Không vội, anh đợi em.”
Trong trường đã vắng người, tòa nhà dạy học cấp ba vẫn sáng đèn, nhiều học sinh nội trú cấp ba vẫn tiếp tục học bài trong lớp.
Anh nhớ Ôn Tuyết Ninh trước đây chính là “cư dân thường trú” của tòa nhà dạy học này.
Trước đây khi chưa hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô, anh chỉ nghĩ cô rất chăm chỉ. Mỗi lần đến lớp, dù đến sớm hay muộn, cô đều đã ở trong lớp, cúi đầu chăm chú học bài, ngay cả khi có người vào lớp cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Sau này anh mới biết, ở nhà cô gần như không có chỗ dung thân, cũng không có thời gian riêng, nên mỗi cuối tuần cô vẫn đến trường học bài.
Sau khi ở nội trú, cô vẫn là khách quen của lớp học, bởi vì ở lớp học sẽ tập trung hơn, ở lại ký túc xá vẫn sẽ không tránh khỏi việc duy trì một số mối quan hệ xã giao, mà những thời gian đó đối với cô rất quý giá, kỳ thi đại học là cơ hội để cô thay đổi vận mệnh.
Nửa năm cuối cấp ba ngồi cùng bàn với cô, anh mới thực sự chứng kiến sự chăm chỉ và tập trung của cô.
Ngoài ăn và ngủ, cô gần như cả ngày đều ở trong lớp. Cô ăn rất nhanh, vội vàng ăn xong ở сăng tin rồi về lớp, gục xuống bàn ngủ một lát rồi lại tiếp tục học.
Anh cũng ít khi trở về ngôi nhà tĩnh lặng kia, buổi trưa cũng ở lại lớp. Đôi khi anh mơ màng tỉnh giấc, trong cơn buồn ngủ nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt bên cạnh, anh khẽ mở mắt, nhìn thấy bóng dáng nghiêng nghiêng của cô đang chăm chú giải đề bên cạnh.
Lớp học buổi trưa tĩnh lặng, ngoài vài người ở lại học bài và nghỉ trưa, không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Anh quen với sự yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh đối với anh thường là sự cô đơn và chết lặng, nhưng lúc này, sự yên tĩnh này lại khiến người ta an tâm.
Mỗi lần cô ở bên cạnh, đều khiến anh an tâm, anh có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi một lần nữa.
Có lẽ là từ lúc đó anh dần quen với việc có cô bên cạnh, từ câu nói “anh rất quan trọng” thẳng thắn và kiên định của cô khi đứng trước mặt anh. Sau vài ngày ngắn ngủi đó, khi gặp lại cô, cô đã mang bàn đến ngồi bên cạnh anh.
Anh dần dần chấp nhận có một người như vậy bên cạnh mình, thỉnh thoảng lộ ra sự yếu đuối và mệt mỏi cũng không sao, từ đó bắt đầu quen với sự tồn tại của cô.
Không thích cười thì không cười, không muốn vui vẻ thì không cần giả vờ vui vẻ. Sự cô độc, khép kín, yên tĩnh của anh, lộ ra cũng không sao, cô sẽ không tỏ ra khó hiểu hay thất vọng, vẫn sẽ ở bên cạnh anh.
Sức sống trên người cô khiến người ta khao khát, nhưng con người cô lại ôn hòa, không có góc cạnh.
Anh bắt đầu khao khát sức mạnh của cô, anh từng chút một, dựa dẫm vào sức mạnh trên người cô.
Rồi từng chút một, hết lần này đến lần khác muốn gặp cô.
Trái tim anh không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng cơ thể như bản năng nhận được mệnh lệnh, muốn gặp cô, muốn gặp cô, rất muốn rất muốn gặp cô.
Dù chỉ là ngồi bên cạnh cô, không làm gì cả, buổi chiều hôm đó cũng yên bình hơn bao giờ hết.
Sau này anh đã lang thang qua nhiều quốc gia và thành phố, những nỗi cô đơn khiến anh cảm thấy yên tĩnh, nhưng chỉ ở bên cạnh cô, anh mới cảm thấy an toàn.
Chỉ là anh nghĩ, mình đã không còn xứng đáng được ai đó yêu thương một cách kiên định và hết lòng nữa rồi, anh đã sớm từ bỏ bản thân trong những năm tháng chờ đợi vô vọng và cô đơn, anh nghĩ mình chỉ có một kết cục là cô đơn mãi mãi.
Rồi anh nghe thấy cô nói, em rất nhớ anh.
Đi về phía trước, là một hành lang dài.
Vừa qua giờ tan học, trong lớp học gần như đã trống không, đi qua từng dãy lớp học, chỉ còn lác đác vài người về muộn đang thu dọn cặp sách, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Nhưng cửa sổ và cửa ra vào của các lớp học đều không đóng, sách vở trên bàn học vẫn còn mở, có lẽ lát nữa một số người ăn cơm xong sẽ quay lại lớp học bài, giống như Ôn Tuyết Ninh ngày xưa, cuối tuần và sau giờ học đối với cô không có gì đặc biệt, ăn cơm xong là tranh thủ từng phút từng giây quay lại, sợ lãng phí dù chỉ một phút.
Trường học mấy năm nay thay đổi rất nhiều, bàn ghế trong lớp học đều đã thay mới, bảng đen cũng đổi thành bảng đa năng có thể kéo đẩy ngang, máy chiếu cũng đổi một loạt mới, trên bảng trắng đẩy ra vẫn còn viết bài tập cuối tuần chưa xóa.
Lớp học và hành lang sáng rực đèn, nhưng đi hết một hành lang dài, ngoài anh ra không còn ai khác, cảm giác trống trải tĩnh lặng như đang đi trong ký ức của chính mình.
Anh ngước nhìn cầu thang đi lên, không ngờ mình lại thực sự quay lại đây.
Dù là sống trong bong bóng ảo tưởng, mong chờ rời khỏi đây đến chỗ mẹ, sống cuộc sống mà anh tưởng tượng, hay sau này tự đày mình, phiêu bạt xa xôi ở châu Âu, anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày quay lại đây.
Anh đã quay lại đây, nơi mà anh từng nghĩ, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Có tiếng bước chân phía sau.
Anh quay đầu nhìn, cuối hành lang đèn sáng rực, có người đang không ngừng chạy về phía anh. Khoảnh khắc người đó lao vào vòng tay anh, lồ ng ngực anh là tiếng tim đập dữ dội.
Anh theo bản năng ôm lấy cô, cúi đầu nhìn thấy cô còn ngơ ngác trong giây lát, rồi anh có chút buồn cười hỏi cô: “Sao em tìm được đến đây vậy?”
Cô ngước đầu nhìn đôi mắt anh luôn ánh lên nụ cười dịu dàng, lúc này thấy anh tràn đầy vui vẻ, còn có chút đắc ý: “Em không thấy anh ở cổng trường, nên đoán xem có tìm thấy anh ở đây không. Ban đầu định đến lớp chúng ta, vừa đi đến tầng này thì thấy anh rồi.”
Cô chỉ ôm anh một cái rồi buông ra, đây là tòa nhà dạy học, sợ có người khác.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, nhìn đèn hành lang, rồi nhìn những lớp học bên cạnh.
Lớp học thay đổi khá nhiều, lại không có ai, cô bớt chút e ngại, tiến lại gần ngó đầu vào, nhìn bàn ghế và máy chiếu bên trong, cảm thán: “Trường mình bây giờ hiện đại thế này rồi à, mấy thứ này mới quá.”
“Ừ.”
Anh đứng sau lưng nhìn cô.
Cô vẫn đang ngắm nghía, nhìn khắp bên trong lớp học, cảm thấy tĩnh lặng lạ thường, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt anh, cô chợt cười một tiếng, rồi tiếp tục nhìn hành lang trước sau, nói: “Bây giờ tan học rồi hả, không có một ai.”
“Vừa tan học xong, cuối tuần, mọi người về nhà hết rồi.”
“Ồ, cũng phải.” Cô cười, “Nhưng hồi đó em cố gắng lắm đấy, dù là cuối tuần cũng học bài trong lớp.”
Khóe mắt anh cũng hơi cong lên, “Ừ.”
“Vì về nhà không học được mà, bà nội với mấy bác em đặc biệt không thích con gái, sợ em ăn không ngồi rồi, hận không thể giao hết việc nhà cho em làm. Nhưng sau này bố em có bạn gái rồi dọn ra ngoài, em cũng không phải làm việc nhà cho cả nhà nữa. Nhưng bạn gái bố em không thích em, không muốn thấy em ở nhà, nhà cô em cũng không tiện, em đành phải về trường.”
“Ừ.”
“Nhưng mà, hai năm trước nghe người ta nói, cái thằng con trai mà bạn gái bố em có bầu rồi sinh ra ấy, không phải con của bố em. Cái cô kia căn bản không coi trọng bố em, chỉ nhắm vào tiền của bố em thôi, thực ra ở ngoài có người đàn ông khác, con là của người ta.” Khóe miệng cô cong lên, có chút vui sướng hả hê.
Cô đổi giọng, hừ lạnh: “Chuyện đó hình như ầm ĩ lắm, bố em hình như đánh người đến tận đồn công an. Sau này chắc bố em cũng lớn tuổi rồi, lại không còn ai khác nữa, nhớ em thi đỗ đại học ở Bắc Thành, muốn đến tìm em. Em chẳng thèm liên lạc với ông ấy, hồi đó ông ấy vì thằng con trai kia mà đánh em, sao không nghĩ đến sẽ có ngày muốn dựa vào em? Em cầm cây cán bột đánh trả ông ấy còn đặc biệt kinh ngạc. Ông ấy mặc kệ em, hoàn toàn không hiểu em, còn tưởng em là một cái bình kín mít chỉ biết nhẫn nhịn. Nếu không phải mấy năm đó chỉ có thể dựa vào ông ấy để ở lại đó học, em đã chẳng chịu những thứ đó.”
“Bây giờ thì tốt rồi.” Cô nhếch môi vui vẻ, “Em sống tốt lắm, lương em cao lắm, em còn nuôi được anh.”
Nghe đến câu cuối cùng, đáy mắt anh mới thoáng hiện lên một chút ý cười, “Ừ.”
Cô nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Anh cũng phải sống thật tốt nhé.”
“Ừ.”
Cô nhìn anh một lúc, dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, sau lưng là lớp học ngày xưa, nhưng đường nét trên khuôn mặt anh đã phai đi vẻ non nớt, giữa đôi lông mày và ánh mắt cũng trở nên dịu dàng kín đáo hơn.
Chỉ có đôi mắt kia, vẫn sáng như trước, nhưng bên trong lại yên tĩnh phản chiếu hình ảnh của cô.
Cô lại nhìn xung quanh một lần nữa, xác nhận không có ai, nắm chặt tay anh, tim đập hơi nhanh: “Đi thôi, chúng ta về lớp mình xem.”
“Ừ.”
Sao anh ngoan thế nhỉ?
Cái gì cũng nghe cô.
Nếu không phải ở trong tòa nhà dạy học, nhất định sẽ hôn anh một trận.
Cô kéo tay anh đi lên cầu thang hành lang, trong tòa nhà dạy học tĩnh lặng không có tiếng động nào khác, tiếng bước chân lên cầu thang và tiếng thở đều rất rõ ràng, ngược lại khiến người ta có cảm giác hồi hộp như đang làm chuyện xấu.
Lớp học ở ngay trên lầu, đi vài bước là tới.
Có lẽ vì vừa tan học, dù là học sinh nội trú không về nhà lúc này cũng sẽ đi ăn cơm, tòa nhà dạy học trống rỗng, không gặp một ai.
Đến cửa lớp, bên trong về cơ bản đã khác trước đây, bảng đen đã đổi, máy chiếu đã đổi, bàn ghế cũng đã đổi, chỉ có những cuốn sách chất đầy ở lối đi giữa các bàn học là vẫn như trước, nhưng tất cả đều đã là tuổi trẻ của người khác.
Cô đứng ở cửa, cảm thấy hơi bất tiện để đi vào.
Cửa sổ lớp học không đóng, gió thổi vào, những cuốn sách trên bàn học chưa khép lại lật giở trang, là âm thanh duy nhất trong tĩnh lặng.
Cô đứng ở cửa, chỉ vào vị trí cuối cùng ở cửa sau nói: “Anh xem, hồi xưa anh ngồi đây.”
“Ừ.” Rồi anh nói, “Sau này em ngồi đây.”
Anh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Cô nhếch môi cười, “Cái đó là em năn nỉ thầy chủ nhiệm mới được đấy, không thì em còn chẳng có cơ hội.”
“Lúc đó anh không nghĩ vậy, anh còn tưởng là thầy chủ nhiệm tự sắp xếp.”
Giọng anh rất khẽ.
Cô đắc ý nói: “Anh đương nhiên không nghĩ ra rồi, em nào dám để anh phát hiện ra tâm tư của em, anh mà phát hiện ra thì chạy mất dép rồi.”
Bàn tay đang nắm tay cô lại siết chặt cô hơn.
Trong gió đêm ánh đèn sáng rực, anh đứng dưới ánh đèn chói lọi của lớp học, như thể bị ánh đèn ngâm mềm, trong suốt.
Lúc này cô mới nhận ra, anh dường như yên tĩnh hơn bình thường.
Cô tiến lại gần hơn một chút, ngước đầu nhìn vào mắt anh, khẽ hỏi: “Anh sao vậy, hôm nay có chuyện gì không vui sao?”
“Không có.” Giọng điệu cũng ngoan ngoãn.
Anh khẽ nâng hàng mi, đôi mắt ngoan ngoãn nhìn cô, trong con người là khuôn mặt cô đang tiến lại gần.
Cô lại tự dưng bật cười, “Sao đột nhiên đến lượt em hỏi anh câu này rồi?”
“Gì cơ?”
Anh không biết.
Cô cười nói: “Chính là cái ngày anh nắm tay em ấy, anh kéo em lại rồi, câu đầu tiên hỏi em sao trông không vui.”
Anh chỉ chớp mắt, trong ký ức của anh đã không còn nhớ mình đã nói gì, bởi vì đối với anh ngày đó chỉ là một ngày rất bình thường, chỉ có thể dựa vào lời cô kể để nhớ có một ngày như vậy, nhớ đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng cụ thể đã nói gì thì thực sự không nhớ.
Nhưng mà, tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.
Anh cúi người, tựa đầu lên vai cô, “Không có gì không vui, chỉ là rất nhớ em.”
Cô cảnh giác nhìn ra ngoài cửa lớp, sợ có người đi ngang qua đây, cẩn thận nhẹ nhàng sờ lên mặt anh, rồi nghe thấy giọng anh khẽ vang lên bên tai: “Anh hình như không làm gì cả, nhưng em vẫn luôn tiến về phía anh.”
“Đương nhiên không phải rồi.” Cô lập tức phản bác, “Anh đối với em rất quan trọng, dù anh không thích em, đối với em anh vẫn rất quan trọng.”
Cô đẩy đầu anh lên, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã kéo anh vào lớp, nhanh chóng đi qua lối đi giữa các bàn học, đến bên cửa sổ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, là sân vận động dưới tòa nhà dạy học.
Lúc này cả trường đều vắng vẻ, ngay cả sân bóng rổ dưới lầu cũng không có ai, nhưng vốn dĩ cũng là kỳ nghỉ hè, chỉ còn khối mười hai, lúc này cũng đã tan học rồi.
Cô chỉ vào sân bóng rổ ngoài cửa sổ nói: “Anh xem, hồi xưa anh hay chơi bóng rổ ở dưới này lắm, cuối tuần cũng vậy. Em thì không về nhà được, không có chỗ nào để đi, cuối tuần toàn đến trường từ rất sớm, buổi trưa ăn qua loa rồi gục xuống bàn ngủ một lát, tỉnh dậy lại tiếp tục đọc sách. Trong lớp không có ai khác, đặc biệt yên tĩnh, nhất là cái sự yên tĩnh sau khi tỉnh ngủ buổi trưa ấy, đặc biệt cô đơn, nghĩ đến việc mình không có một mái nhà thực sự cũng buồn lắm, nhưng anh lại chơi bóng rổ ở dưới đó.”
“Hồi cấp hai em đã quen anh như vậy đấy, nghe thấy tiếng người chơi bóng rổ bên ngoài, vén rèm cửa sổ lên là thấy anh, anh cười lên sáng lắm, còn sáng hơn cả ánh nắng trên sân bóng rổ, cái cảm giác cô đơn của em lập tức tan biến, ngồi trong lớp cũng không còn buồn như vậy nữa. Em cứ thế nhìn anh nhiều năm, từ cấp hai đến cấp ba, những lúc tĩnh lặng cô đơn đều là nhìn anh mà vượt qua.”
“Nhưng mà, bây giờ mới biết, hồi đó chắc anh cũng vì một mình ở nhà cô đơn quá, nên mới hay cùng người khác đến trường chơi bóng đúng không.”
Anh ừ một tiếng, rồi nghe thấy cô cười nói: “Vậy nên mới nói, không phải anh không làm gì cả, mà là sự tồn tại của anh từ lâu đã mang lại ý nghĩa cho em rồi, anh đã cùng em vượt qua quãng đời khó khăn nhất, dù bây giờ em sống rất tốt rồi, nhưng hồi đó em cũng không có bao nhiêu tình yêu, là anh đã níu giữ em lại.”
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa lớp, xác nhận không có ai khác đến, vươn tay ôm lấy anh, áp vào lồ ng ngực anh ngước đầu nhìn anh.
Cô mặc chiếc váy anh mua cho, trước đây luôn giản dị, im lặng nhẫn nhịn ẩn mình trong đám đông, dù vậy vẫn âm thầm tỏa sáng.
Bây giờ cô đã giống như một đóa hoa tươi tắn nở rộ, ánh mắt nhìn anh vẫn dịu dàng kiên định.
Sau bao nhiêu năm tự ti và cô độc, anh một lòng chỉ muốn rời khỏi đây, tự đày mình đến một nơi không bao giờ bị tìm thấy, anh nghĩ anh chỉ có một kết cục là cô đơn, nhưng cô ấy lại nói em rất nhớ anh.
Anh không dám tin rằng mình thực sự sẽ còn được yêu thương một cách kiên định và hết lòng nữa, nhưng một câu “em rất nhớ anh” của cô ấy, anh đã muốn đầu hàng.
Chỉ một câu “em rất nhớ anh”, anh đã quay về Bắc Thành.
Hóa ra trong những ký ức mà anh không hề hay biết, cô ấy đã kiên trì hướng về anh vô số lần. Sự tin tưởng và khao khát mà anh cảm nhận được, là sự kiên trì hết lần này đến lần khác của cô ấy.
Anh chìm xuống trong sự cô độc của chính mình, còn cô ấy hết lần này đến lần khác kiên trì hướng về anh.
“Sao thế, anh nhìn em kiểu gì vậy, anh đừng khóc nhé.” Cô có chút ngơ ngác đưa tay nâng mặt anh lên, xoa xoa, nói một câu nhẹ nhàng: “Không cần cảm động đến thế đâu, tối ngoan ngoãn ngủ với em là được rồi, không được mặc quần áo.”
Anh quả nhiên không nhịn được khẽ bật cười, ánh mắt vẫn dịu dàng tan vỡ.
“Anh không khóc.” Anh nắm lấy bàn tay cô đang nâng má mình, nhìn cô, rồi lại nói: “Hơn nữa, vốn dĩ em cũng không cho anh mặc quần áo ngủ mà.”
Thấy vẻ mặt anh đã tốt hơn một chút, cô mới cười, còn cố ý trêu anh: “Em không cho mặc thì không mặc, ngoan thế cơ à?”
“Ừ, anh nghe lời em.” Anh nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay, ánh mắt vẫn nhìn cô.
Nhìn cô đứng trước mặt cong mắt cười, anh đột nhiên cũng cảm thấy mềm mại, giọng nói trở nên rất khẽ: “Ôn Tuyết Ninh.”
“Ừm?” Đột nhiên nghe thấy anh lại gọi đầy đủ tên mình, cô chớp mắt, “Sao vậy anh?”
“Ngay tại đây, nói lại một lần nữa thích anh đi.”
Ngay giây phút anh vừa dứt lời.
Cô khẽ hé môi, gần như muốn lên tiếng ngay khi anh vừa nói xong câu trước, nhưng nghe thấy anh khẽ nói thêm một lần nữa: “Hoặc là, nghe anh nói một lần.”
Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng, nhìn đôi mắt anh đang chăm chú nhìn mình, một đôi mắt trọn vẹn.
Gió ngoài cửa sổ thổi qua, lật giở những trang sách trong lớp.
Cô nói cô luôn nghĩ đến cái ngày được anh nắm tay trong những đêm hè và gió lộng như thế này. Cô nói ngày đó đối với cô là sự khởi đầu thực sự của cô và anh, từ ngày đó cô mới thực sự có sự giao nhau với anh, cũng từ ngày đó mới bắt đầu từng chút một hiểu anh, đến gần anh.
Anh luôn biết, thứ anh muốn không phải là tự do, cũng không phải là bản thân, lời chúc phúc chân thành nhất mà anh từng nói với cô, chính là thứ anh khao khát nhất.
Chỉ là anh nghĩ, mình sẽ không bao giờ có được nữa.
Nhưng trong những ký ức mà anh không thể tìm thấy điểm cuối ấy, là sự kiên trì không ngừng nghỉ của cô.
Cô đơn vĩnh viễn không có hồi kết, còn sự kiên trì của em chính là sự cứu rỗi của anh.
Ôn Tuyết Ninh, không phải anh nắm giữ em, mà là em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
“Sau này, sẽ có người yêu em, yêu em hết lòng.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, rồi từ từ cúi đầu về phía cô, trán anh chạm vào vai cô.
Ngoài cửa sổ là gió đêm hè, thổi qua tiếng ve kêu râm ran.
Nhưng dù là cái nóng gay gắt hay cành lá xum xuê, tất cả đều chứng minh đây là một mùa hè dài.
“Anh vĩnh viễn yêu em.”
[Hết chính văn]
———–
[Lời tác giả]
Lâu lắm rồi không viết lời tác giả dài như vậy, cuối cùng ló mặt một lần! Bởi vì! Chính văn đã kết thúc rồi! Nén rất nhiều lời muốn nói, cảnh báo lời siêu dài, có thể tự động tắt.
Những chuyện vụn vặt hàng ngày định để phiên ngoại viết, nhưng tôi nghĩ phiên ngoại chắc cũng không viết được nhiều. Thực ra tôi vốn không thích viết phiên ngoại lắm, tôi thích viết một câu chuyện trong chính văn đã trọn vẹn nhất rồi, cũng không thích viết cặp phụ, nên phiên ngoại không có nhiều không gian để viết. Quyển “Từng gửi tình yêu đến nơi biển núi” viết rất nhiều phiên ngoại, bởi vì giọng điệu của quyển đó quá khổ sở, không viết chút ngọt ngào thì ngay cả bản thân tôi cũng không thể dứt ra được. Nhưng “Ve sầu mùa hạ lắng nghe tuyết tan” đối với tôi đã rất trọn vẹn rồi, không có gì cần bù đắp thiếu sót cả.
Bao gồm cả phiên ngoại, thực ra quyển này ngay cả phiên ngoại cũng không có nhiều đất diễn, bởi vì ý nghĩa của phiên ngoại vốn dĩ là để bù đắp tiếc nuối, nếu lúc đó không như thế này thì sẽ có một sự phát triển viên mãn hơn khác. Nhưng quyển này thì không được, sự tiếc nuối của quyển này là không thể tránh khỏi. Nếu Lục Từ không phải là một người có vết thương lòng, thì một người vừa đẹp trai vừa tự biết mình đẹp trai, xung quanh có cả đống người theo đuổi xinh đẹp, một người yên tĩnh và ít nổi bật như Tuyết Ninh có lẽ sẽ không có sức hút mạnh mẽ với anh. Dù sau này Tuyết Ninh ngày càng trở nên ưu tú, nhưng xung quanh Lục Từ vốn dĩ đã có cả đống người theo đuổi ưu tú như vậy rồi, tại sao chỉ thích Tuyết Ninh và không thể rời xa cô ấy, tính thuyết phục sẽ rất thấp. Mà trong lòng anh có vết thương, thì đó ắt hẳn là một sự kiên trì dài đằng đẵng, là vô phương giải.
Giữa họ không phải vì một sự kiện nào đó làm động lực thúc đẩy, mà là vì tính cách của họ vốn dĩ là như vậy, mới nảy sinh những sự kiện này. Kinh nghiệm trưởng thành như vậy tất yếu tạo nên tính cách như vậy của họ, tính cách như vậy tất yếu khiến họ bị thu hút bởi tính cách của đối phương. Quyển này ở giai đoạn đầu, có rất nhiều bạn nói không đoán được diễn biến, cũng không tưởng tượng được họ ở bên nhau sẽ như thế nào, lúc đó tôi âm thầm đắc ý một chút (không phải), đương nhiên không đoán được, bởi vì con người thật của họ không phải như mọi người thấy lúc đó. Lục Từ không phải là người lạc quan vui vẻ, mà là cô độc yếu đuối. Tuyết Ninh không phải là người kín đáo ôn hòa, mà là kiên cường mạnh mẽ. Lớp vỏ bên ngoài đó chỉ là chiếc mặt nạ để họ tồn tại, Lục Từ giả vờ lạc quan để hòa nhập, Tuyết Ninh bị ràng buộc bởi gia đình chỉ có thể cẩn trọng. Câu chuyện này ban đầu nhìn có vẻ chỉ là câu chuyện về một người con cưng của trời x một người hướng nội nhạy cảm, nhưng linh hồn thực sự của họ không phải như vậy, nhưng linh hồn thực sự của họ lại bổ sung cho nhau, nên định mệnh là sẽ thu hút lẫn nhau.
Sau khi viết xong “Núi sông”, tôi có đọc được một số bình luận, không hiểu lắm tại sao nam chính lại thích nữ chính. Thực ra bao gồm cả bản thân tôi, sau khi thoát ra khỏi bầu không khí hiện tại, cũng sẽ cảm thấy logic không đủ hoàn hảo. Một người vừa đẹp trai vừa có cả đống người theo đuổi xinh đẹp xung quanh, không thiếu những người theo đuổi quyến rũ hơn, tại sao anh ta lại thích một người yên tĩnh? Lý do tôi đặt ra cho Chu Gia Dã là một chàng trai thẳng thắn cục mịch không hiểu chuyện, nên khoảnh khắc cô gái dịu dàng ôm quả bóng rổ yêu thích của anh chạy về phía anh đã khiến anh nảy sinh tình cảm. Thực ra đặt vào một cậu bé tuổi dậy thì, đây là một lý do rất hợp lý, nhưng đặt vào trong tiểu thuyết, để thuyết phục người đọc, cần một loại cảm giác định mệnh duy nhất và tất yếu, ngoài đối phương ra không ai có thể thay thế được, nếu không sẽ cảm thấy hơi thiếu thuyết phục, giống như cố tình ghép họ lại với nhau.
Làm thế nào để nam nữ chính nhất định và duy nhất chỉ thích nhau, tôi vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để viết ra. Quyển này coi như là một thử nghiệm sau khi tôi suy nghĩ. Quyển này trong tuyến tình cảm chú trọng hơn vào tính hợp lý của việc bản thân nhân vật thu hút lẫn nhau.
Tôi đã từng nói khi mới bắt đầu viết không lâu, truyện thầm mến hay quá nhiều rồi, rất khó để viết ra cái mới. Cuối cùng tôi đã chọn không viết kết cấu lâu ngày gặp lại, cũng không viết truy thê, mà là sự kiên trì không ngừng nghỉ của Tuyết Ninh. Đây chính là cảm giác an toàn mà Lục Từ thiếu thốn nhất. Họ là duy nhất của nhau, không thể thay thế.
Nhưng khi tôi đặt ra như vậy, thực ra cũng lo lắng về vấn đề độc giả. Tôi lo lắng độc giả truyện ngôn tình thích xem nam chính mạnh mẽ, nam chính vừa cưng chiều vừa quyến rũ, chủ động theo đuổi vợ, nhưng Từ của chúng ta lại rất thụ động. Nên dưới những thiết lập hoàn toàn chưa biết trước tương lai này, tôi đã viết rất lo lắng, không ngờ những bình luận của mọi người lại rất hòa hợp, hoàn toàn vượt quá dự liệu của tôi, rất cảm ơn (cảm động)!
Bởi vì tôi đã nghĩ, có lẽ những người đọc thể loại truyện này đều có một sự đồng cảm nào đó với việc thầm mến. Nhưng tôi nghĩ về việc bù đắp những tiếc nuối của việc thầm mến, thực ra không nhất thiết chỉ có một cách giải quyết là đối phương quay lại theo đuổi mình. Có lẽ khi chúng ta hồi tưởng về tuổi trẻ, những tiếc nuối không chỉ là đối phương không thích mình, mà còn là những tiếc nuối về bản thân mình. Nếu lúc đó có thể dũng cảm hơn, nếu lúc đó không gượng gạo, rất nhiều chuyện có lẽ đã khác rồi. Nên quyển này khi thiết lập sự bù đắp cho việc thầm mến, tôi đã chọn để nữ chính dũng cảm. Người mình thích thì phải tự mình tranh thủ, thứ mình muốn thì phải kiên trì, việc mình muốn làm thì cứ làm, đừng lo lắng, đừng sợ hãi, đừng để lại tiếc nuối cho bản thân.
Mặc dù một quyển tiểu thuyết ngôn tình khi được nhắc đến, đa phần đều nhắc đến tên nam chính, có lẽ sức hấp dẫn của nam chính là sức hấp dẫn của một quyển tiểu thuyết, nhưng tôi cho rằng linh hồn của một quyển tiểu thuyết là nữ chính. Tính cách của nữ chính quyết định giọng điệu của toàn bộ câu chuyện. Sự xây dựng nhân vật Tuyết Ninh đã định sẵn câu chuyện này nhất định sẽ viên mãn.
Mỗi bài hát được viết trong truyện đều là những bài hát có thật ngoài đời, lời tác giả đều có chú thích, chỉ có một bài hát là tôi tự hư cấu, đó là bài hát mà Lục Từ gọi Tuyết Ninh ở ngoài hiệu sách hôm đó. Sau này Lục Từ muốn hát bài hát đó cho Tuyết Ninh nghe. Ngày bài hát đó xuất hiện đối với cả hai đều rất đặc biệt, bài hát đó coi như là một món quà nhỏ tôi tặng cho họ.
Cuối cùng, chúc mọi người đều mạnh mẽ và dũng cảm, không để lại tiếc nuối.
———–
Mây: Truyện đã hoàn chính văn rồi :((, cảm ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ cho Tuyết Ninh và Lục Từ nhìuu. Thực sự mình rất thích cách tác giả xây dựng nhân vật chính, không ai là hoàn hảo cả, và họ đều đang cố gắng hoàn thiện bản thân hơn nữa. Cuối cùng như tác giả đã nói: “Người mình thích thì phải tự mình tranh thủ, thứ mình muốn thì phải kiên trì, việc mình muốn làm thì cứ làm, đừng lo lắng, đừng sợ hãi, đừng để lại tiếc nuối cho bản thân.”
Chúc các bạn sẽ thực hiện được những điều mình mong muốn, chân cứng đá mềm như Tuyết Ninh nhà ta và dám thoát ra khỏi vùng an toàn như Lục Từ vậy nhéee!