Sau khi trở về từ Nam Thành, họ chuyển đến một căn nhà mới, coi như là mái ấm định cư của họ ở Bắc Thành.
Căn nhà đó họ đã ưng ý khi tản bộ vào một ngày cuối tuần của kỳ nghỉ đông năm nọ. Từ cửa sổ nhìn ra hồ, cảnh hoàng hôn buông xuống mặt hồ thật tuyệt đẹp, cô vừa nhìn đã ưng ngay, Lục Từ liền mua về, sau khi sửa sang xong xuôi, họ quyết định chuyển đến đây.
So với căn hộ độc thân của anh, căn nhà mới lớn hơn rất nhiều, phù hợp hơn cho hai người sinh sống, vị trí cũng gần chỗ cô làm, đi làm cũng tiện.
Trong nhà có một phòng chứa quần áo rất lớn, toàn là đồ của cô.
Và một phòng chụp ảnh rộng rãi, bên trong là thiết bị xử lý và lưu trữ ảnh của anh.
Phòng ngủ chính thì bày trí không khác gì so với căn hộ nhỏ trước đây, đầu giường đặt đầy gấu bông, trong tủ kính trưng bày khung ảnh, bên trong là bức ảnh cánh đồng tuyết anh chụp năm hai đại học đi du học trao đổi, hình đại diện Wechat sau này của anh cũng là bức tuyết trắng đó.
Mặc dù cô biết là có liên quan đến mình, nhưng chưa bao giờ hỏi nghiêm túc.
Khi chuyển nhà, cô mới hỏi anh về bức ảnh tuyết trắng đó có gì đặc biệt.
Câu trả lời của anh quả nhiên không quá bất ngờ, anh nói bức tuyết trắng đó cho anh cảm giác rất giống cô, cảnh vật lạnh lẽo tĩnh mịch, nhưng đỉnh núi ngẩng cao, những rặng núi kéo dài cứng rắn gồ ghề, màu tuyết phủ đầy núi lại trong sáng dịu dàng.
Bức tuyết trắng này là ảnh anh chụp năm hai đại học đi du học trao đổi, năm đó anh thường xuyên nhớ đến cô.
Khác với năm cấp ba vì mơ hồ mà luôn nhớ đến cô, năm đi du học trao đổi, mỗi lần anh nhớ đến cô đều kèm theo một ý nghĩ muốn gặp cô, nhưng lúc đó anh vẫn chưa hiểu tại sao lại thế.
Và bây giờ, đương nhiên là sau khi anh nói xong câu trả lời, cô đứng thẳng dậy, ngẩng mặt lên, yêu cầu anh: “Hôn em.”
Anh khẽ nói: “Bên ngoài có người.”
“Em mặc kệ.”
“Ninh Ninh.”
“Nhanh lên.”
Anh nhìn ra ngoài qua khe cửa không khép chặt, có chút bó tay, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Giây tiếp theo, không có ai vào, mà là có người bên ngoài lớn tiếng gọi tên anh.
Anh có chút bất lực nhéo má cô, rồi đi ra ngoài.
Hôm đó là ngày họ chuyển nhà, bên ngoài có rất nhiều người quen.
Mặc dù hầu hết đồ đạc đều gọi công ty chuyển nhà, nhưng vẫn mời rất nhiều bạn bè thân thiết đến, sau khi sắp xếp xong xuôi thì cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là tiệc tân gia.
Đám cưới của họ vừa tạm thời vừa bất ngờ, vội vàng và lặng lẽ đăng ký kết hôn, rất nhiều người đều là sau này mới biết chuyện, trong đó cũng bao gồm cả gia đình anh.
Vì vậy, đám cưới cũng không coi là được tổ chức đàng hoàng, lần chuyển nhà này cũng coi như là một buổi tụ họp.
Bởi vì sau khi tốt nghiệp cô chỉ có khoảng một tháng là đi làm, thời gian trước đây họ có thể ở bên nhau rất ít, đợi anh bận rộn xong xuôi về nước, kỳ nghỉ cũng không còn nhiều.
Khoảng thời gian này coi như là một trong số ít cơ hội có thể quấn quýt bên nhau mỗi ngày, làm gì cũng dính lấy nhau, dù chỉ là xuống lầu đổ rác.
Họ tranh thủ khoảng thời gian này cùng nhau đi du lịch, cũng cùng nhau đi sở thú, cùng nhau đi công viên giải trí, cùng nhau đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt.
Sau một ngày vui chơi thỏa thích trở về, họ tản bộ về nhà dọc theo hoàng hôn buông xuống, trò chuyện về cuộc sống sau này.
Họ đã từng nghĩ đến việc nuôi một chú chó, nhưng công việc của cô chắc hẳn rất bận rộn, tòa nhà văn phòng cao chót vót ở Bắc Thành đèn đóm sáng trưng, gần như hòa vào màn đêm của Bắc Thành tạo nên những ánh sao của thành phố, đợi cô đi làm chắc sẽ không có thời gian ở nhà chăm sóc chó, mà công việc chụp ảnh của anh cũng không thể ổn định ở nhà, đôi khi đi ngoại tỉnh, mà đi một cái là nhiều ngày.
Ý nghĩ này chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Từ đó mà nói đến việc có một đứa con, chuyện này thì không có gì phải do dự, vài năm gần đây đều không nằm trong phạm vi cân nhắc, công việc của cô mới bắt đầu, đang là lúc cần dốc sức.
Và những ngày ít ở bên nhau trước đây cũng cần được bù đắp, họ còn đang quen với nhau, đừng nói là thêm một đứa trẻ cần nuôi dưỡng.
Sau khi sống cùng nhau ngày đêm, nhiều thói quen sinh hoạt của họ mới bắt đầu được mài dũa, rất nhiều lúc chỉ là những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi.
Hoàn cảnh trưởng thành của họ khác nhau, thói quen hình thành cũng khác nhau, phong cách xử lý mọi việc cũng khác nhau, vì vậy cũng có không ít những va chạm nhỏ.
Đôi khi chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đâu.
Ví dụ như cô xem chương trình giải trí, thấy buồn cười thì cười hì hì hai tiếng, anh lại buồn bực không vui.
Cô còn không phát hiện ra, mãi đến tối đi ngủ ôm anh, anh không hề có phản ứng, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hỏi anh làm sao thì anh lại buồn bực nói –
“Em có phải không thích anh nữa không.”
Đúng vậy, rất đột ngột, rất vô cớ, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhanh chóng tua lại mọi chuyện trong ngày trong đầu, cũng không hiểu mình đã làm gì khiến anh không vui.
Nhưng anh tốt ở chỗ không cứng miệng giận dỗi, cả tối tủi thân đợi cô phát hiện, nên chỉ cần cô truy hỏi chuyện gì đã xảy ra thì anh sẽ kể lại tường tận: “Tối nay em không nhìn anh, còn cười với người khác.”
“Người khác?” Cô càng mơ hồ hơn, “Tối nay chúng ta đều không ra ngoài, trong nhà chỉ có anh và em, em cười với người khác nào.”
Anh nói ra một cái tên.
Cô: “Ai?”
Anh lại nói lại một lần.
Cô gãi đầu, thấy quen tai, nghĩ mãi mới nhớ ra là một khách mời nào đó trong chương trình giải trí cô xem tối nay.
Cô chỉ thấy chương trình giải trí buồn cười nên mới xem, không phải vì hứng thú với ngôi sao trong chương trình, thêm nữa vị trí của khách mời đó cũng mờ nhạt, cô chỉ xem mấy tập này, thực ra còn chưa nhận ra mặt.
Cô giải thích mãi, anh mới buồn bực nói một chữ, “Ồ.”
Cô véo má anh, “Ồ là ý gì!”
“Dù sao cũng không được cười với người khác.”
Sao anh vẫn nghĩ như vậy.
Cô vội nói: “Em đã nói là em không có mà, em là cười chương trình giải trí!”
“…Ồ.”
Cô giải thích không xong cũng có chút buồn bực, đành tạm thời bỏ cuộc, lật người nằm xuống.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Anh ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp cầu xin bên tai cô: “Em đừng không để ý đến anh.”
Cô duỗi chân đá anh, “Anh vô lý, em đã giải thích rồi mà.”
“Anh biết.” Anh lại nói, “Nhưng vẫn có chút buồn.”
Cô không hiểu nổi, “Có gì mà anh buồn chứ.”
Anh trả lời đặc biệt thành thật, mang theo chút tủi thân làm nũng, “Anh không biết.”
“Anh không được buồn nhé.”
“Anh sẽ cố gắng.”
“Cố gắng là ý gì, không được buồn!”
Anh giống như chú chó nhỏ bị chủ mắng, nghe lời lại có chút đáng thương, vòng tay ôm cánh tay cô thật chặt, sợ bị bỏ rơi.
Hơi không chịu nổi anh như vậy, cô không nhịn được quay lại, ôm cổ anh hôn anh.
Hơi thở của anh có chút không theo kịp, khi mở mắt ra, ánh mắt nhìn cô lại đầy quyến luyến.
Cô không nhịn được cười.
Sao anh lại thế này chứ.
Anh biết cô đang cười gì, nhưng vẫn nhắm mắt lại hôn cô, một cái lại một cái, ôm chặt eo cô hơn.
Thân hình anh cao lớn, dù chỉ hơi chống người lên một chút cũng có thể dễ dàng ôm cô vào lòng, cô bị nhốt trong vòng tay toàn hơi thở của anh, cơ bắp và xương cốt anh rắn chắc như tường đồng vách sắt, đến trốn cũng không trốn được, nhưng nụ hôn lại nhẹ nhàng như sự khao khát.
Cô bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn không nhớ chuyện trước đó nữa, anh đứng dậy lấy hộp trong ngăn kéo đầu giường, cô còn kéo tay anh không cho anh đi.
Trong trường hợp này anh sẽ nói rất ít, chỉ có hành động và ánh mắt là không như bình thường, anh sẽ nói rất nhiều lời khiến cô đỏ mặt tía tai.
Sau đó cô buồn ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy hoàn toàn không nhớ tối qua còn cãi nhau.
Cho đến khi đánh răng xong bị anh ấn vào hôn, cô cúi đầu cầm điện thoại lại bị anh ôm vào hôn, kiểu đẩy không ra ấy, cô mới mơ hồ nhớ ra tối qua người này hình như đang tủi thân chuyện gì đó.
Cô đành kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa, chỉ là xem chương trình giải trí, thật sự chỉ là xem chương trình giải trí, không phải cười với người khác.
Anh vẫn cúi đầu ôm cô không buông tay.
Sau này không biết sao mà cô nói trúng một câu: “Dù thế nào em cũng chỉ thích anh, em sẽ không nhìn người khác đâu.”
Lần này hình như mới thật sự dỗ được anh rồi.
Cô mơ hồ nhận ra anh không cần giải thích, chỉ cần được dỗ thôi, hơn nữa là kiểu dỗ một cái là ngoan ngay.
Những chuyện nhỏ nhặt tương tự như vậy nhiều lên dần dần cô cũng hiểu ra sự khác biệt giữa họ là ở đâu, anh là người giàu cảm xúc, còn cô thì lý trí hơn nhiều, anh nhìn cảm giác, còn cô nhìn logic.
Anh cũng không cần giải thích gì cả, chỉ dỗ một cái là xong.
Cứ như đôi khi cô xem những đoạn video cãi nhau của các cặp đôi trên mạng, một bên nói sự thật, một bên nói thái độ, một bên nói logic, một bên nói giọng điệu.
Chỉ là giữa cô và Lục Từ thì hình như Lục Từ mới là người giàu cảm xúc.
– Giọng điệu vừa rồi của em không tốt, em mắng anh à?
Thật sự giống như lời mà anh có thể nói ra.
Cô xem được những video như thế sẽ cố ý đưa cho anh xem, cười anh: “Anh xem, anh giống hệt cô bạn gái trong video này, nói chuyện cũng giống nhau.”
Anh không hề ngại ngùng chút nào, còn cúi đầu hôn cô.
Chỉ là anh áp sát xuống khiến sự khác biệt về chiều cao hiện rõ, cô thực sự không thể chống đỡ, đành bị kẹt giữa cánh tay và ngực anh, ngẩng đầu chịu đựng nụ hôn của anh.
Ngoài lúc giận dỗi giống như làm nũng, thực ra thỉnh thoảng trêu chọc cô anh cũng mang chút tinh quái của thời cấp ba, hơi cong khóe môi cười rồi cố ý hỏi cô, “Giống chỗ nào.”
Biết rõ hậu quả, cô vẫn dũng cảm nói: “Giống ở chỗ nổi giận.”
Quả nhiên, giây tiếp theo lại bị anh giữ chặt mà hôn.
Cuối cùng khi được anh buông ra, cô vẫn còn thở d ốc, không sợ chết mà nói tiếp: “Chính là giống.”
Ba chữ ngắn ngủi vừa dứt, eo cô lại bị anh kéo gần hơn, môi cô sưng cả lên, lần này cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng lấy tay che miệng.
Môi anh đến trước mặt, nhìn cô che miệng mình, chỉ hơi nhướn mày, môi anh hạ xuống, bắt đầu hôn từ cổ cô xuống.
Cái này lại càng khó chống đỡ hơn.
Nhưng anh cũng chỉ là trêu chọc cô, cô giãy giụa đẩy anh, anh cũng chỉ cười mà bỏ qua, không thật sự muốn làm gì cả.
Nhưng anh cười lên thật đẹp, khiến người ta quên mất tối qua ngủ lúc nào, cô vươn tay ôm lấy anh.
Anh chỉ ngạc nhiên một chút liền hiểu ý cô, vuốt v e sau gáy cô, cúi mắt nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi cô. Cô chỉ do dự một chút, không chịu nổi nữa liền vươn tay c ởi quần áo anh.
Tháng nghỉ sau khi tốt nghiệp của cô, về cơ bản đều trôi qua như vậy.
Thời tiết mùa hè quá nóng, ra ngoài một chuyến rất khó chịu, một lý do khác là vì thực sự không có gì hấp dẫn hơn việc ở nhà dính lấy anh.
Trước đó anh sống ở nước ngoài, cô sắp tốt nghiệp cũng rất bận, dù chỉ là vài lần gặp mặt, thời gian có thể ở bên nhau tử tế cũng không nhiều.
Trong mùa hè tương đối nhàn rỗi này, tất cả sự mới mẻ và nhiệt độ của tình yêu đều có thể bùng cháy không kiểm soát.
Đồ dùng cá nhân mua về ngày càng nhiều, họ cũng hiểu nhau hơn về thói quen của đối phương.
Đôi khi cô sẽ cảm thấy sự chiếm hữu của mình cũng vượt quá sức tưởng tượng, mỗi khi ôm anh, cô sẽ nghĩ nếu xăm tên mình ở vùng eo của anh thì sẽ thế nào, nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ nhất thời mà thôi, bản thân anh đã thuộc về cô rồi.
Họ còn mua một cặp nhẫn cưới mới, anh đeo trên ngón tay mọi lúc mọi nơi, như thể đã trở thành một phần cơ thể anh.
Chọn một ngày tương đối mát mẻ, sau một trận mưa, họ chuyển vào căn nhà mới sửa sang.
Tiệc tân gia mời không ít bạn bè quen thuộc, mọi người mới coi như chính thức gặp mặt, rất nhiều người là bạn học đại học đang nói chuyện sao họ lại đến với nhau.
Lý Tư Chu cũng đến.
Nhiều người thấy anh ấy khá bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là một người quen trong giới.
Nhưng Lý Tư Chu cũng khá bận, chỉ đến một lát nói vài câu là phải đi rồi.
Trước khi đi còn đưa thêm một phong bao lì xì khác cho anh, nặng trịch, “Bố đưa cho em, ở đây toàn là bạn bè của em cả, ông ấy không tiện đến, dặn em lần sau vào Tết thì đưa người về nhà ăn cơm.”
Mặt sau phong bao lì xì viết là “Tân hôn vui vẻ.”
——————–
[Tác giả có lời muốn nói]
Chào mọi người, đã lâu không gặp! Ngoại truyện sẽ hơi vụn vặt một chút, có thể không liên quan đến phong cách viết chính văn của tui lắm, hhh.
——————–
Mây: Tui quay lại rồi đây ^^ sắp tới sẽ đăng khoảng 2-3 chương/ ngày nhé mng. Đảm bảo ngoại truyện ngọt xỉu luonn ~~