Đêm khuya, ta đang ngủ mê man.
Nghe thấy cửa sổ bị đẩy ra.
Lại có ai đó trèo vào.
Ta buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, trong mơ màng lại mang theo chút mong chờ, gọi một tiếng:
"Tiêu Phi Luyện?"
Giọng nói của người đến lạnh nhạt:
"Tiêu Phi Luyện là ai?"
Là giọng của Triệu Thư Diệu.
Ta giật mình tỉnh giấc.
Hắn nheo mắt, hỏi lại lần nữa:
"Cô hỏi ngươi, Tiêu Phi Luyện là ai?"
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn:
"Chỉ là một con vật thôi, điện hạ sẽ không bận tâm đâu."
Hắn nói: "Vệ Triều, ngươi đang giận dỗi cô sao?"
"Chỉ là một con chim thôi, dù có c.h.ế.t cũng chẳng sao. Ngươi lại vì nó mà chọc giận Lạc An thêm lần nữa."
Triệu Thư Diệu vĩnh viễn không thể hiểu được.
Đó không chỉ là một con chim.
A Mi và ta có một sự gắn kết sâu đậm.
Thấy ta im lặng, hắn cũng không tự rước lấy sự chán ghét, lặng lẽ ném một hộp thuốc mỡ xuống bên tay ta.
Ta không với tay ra lấy.
Ta đã không cần nữa.
Hắn giả vờ như không cố ý, nhắc đến:
"Vệ Triều, khế ước giữa ngươi và cô đã mãn ba năm."
Nội dung của khế ước có hai điều.
Một là, huấn luyện thú cho hắn ba năm.
Hai là, chiêu dụ trăm thú đến triều bái cho hắn.
Hai điều này, ta đều đã làm được.
Ta nắm chặt góc chăn, ngước mắt nhìn hắn.
"Điện hạ, ta không muốn gia hạn khế ước nữa."
Ta không muốn ở lại vương phủ nữa.
Ta muốn nghe lời A Mi, rời đi càng sớm càng tốt.
Hiện tại, chỉ thiếu một tấm giấy thông hành.
Triệu Thư Diệu dường như đã hiểu lầm ý của ta.
Hắn đứng bên cửa sổ, ánh trăng như nước bao phủ lấy đôi mày và ánh mắt hắn.
Vẻ sắc bén trên khuôn mặt bị bóng đêm làm mờ đi, lại toát lên vài phần dịu dàng.
"Cũng phải, sau này ngươi sẽ là trắc phi, quả thật không nên tiếp tục huấn luyện thú nữa."
Ta nhất thời không biết nói gì, cúi đầu, xoa nát rồi lại duỗi thẳng góc chăn trong lòng bàn tay.
Trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát.
Triệu Thư Diệu không biết, A Mi đã nói cho ta hay rồi.
Hắn và ta, chỉ là làm bộ làm tịch với nhau.
Hắn lại có việc gì muốn ta làm nữa sao?
Ta giỏi huấn luyện thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Triệu Thư Diệu giỏi nhất là điều khiển người dưới trướng.
Bên cạnh hắn có rất nhiều tai mắt do người ngoài cài vào.
Dưới sự uy h.i.ế.p và dụ dỗ của hắn, có người đã quy phục, có người để bảo toàn người thân mà tự sát.
Còn ta thì không giống vậy.
Hắn đối với ta, dùng chính là chữ "tình".
Sau khi vào phủ, con vật đầu tiên ta thuần phục là con ngựa Hãn Huyết Bảo Mã của Triệu Thư Diệu.
Nó có huyết thống cao quý, lại là vật được ban từ hoàng gia, nên tính tình kiêu ngạo, luôn mắng ta.
Ta đứng bên cạnh nó, khô khốc thuyết phục:
"Để hắn cưỡi một chút đi. Hắn sẽ cho ngươi nhiều đồ ăn ngon lắm."
Ngựa Hãn Huyết Bảo Mã hờ hững nói:
"Ta là vật ban từ hoàng gia, không để hắn cưỡi, hắn cũng không thể làm ta c.h.ế.t đói."
Ta lo lắng đến mức vành mắt đỏ hoe.
"Ta không phải vật được ban từ hoàng gia. Nếu ngươi không để hắn cưỡi, hắn sẽ làm ta c.h.ế.t đói."
Nó bất đắc dĩ nhượng bộ:
"Được rồi, chỉ được cưỡi một ngày thôi."
Triệu Thư Diệu thuận lợi cưỡi con ngựa này đi săn b.ắ.n mùa thu.
Có người hỏi ta bí quyết.
Ta đáp: "À, ngươi cầu xin nó đi?"
Rất nhiều loài vật đều có trái tim mềm yếu.
Người đó tưởng ta nói bừa, đi khắp nơi rêu rao ta giấu bí quyết.
Điều đó lại khiến Triệu Thư Diệu biết được, ta là người không thể thay thế.
Hắn đối với ta rất tốt.
Tốt đến mức có phần vượt quá giới hạn.
Hắn cho phép ta không cần hành lễ khi gặp hắn, dung túng người khác trêu đùa chúng ta là trai tài gái sắc.
Thậm chí còn riêng mình ta đi du ngoạn.
Vào mùa hoa dại nở rộ, ta cùng hắn cưỡi chung một con ngựa. Một tay hắn cầm dây cương, một tay khẽ vòng qua eo ta.
Móng ngựa giẫm trên bãi cỏ non.
Hơi thở nhẹ nhàng của hắn hòa vào tiếng gió rít qua tai.
Ta có cảm giác choáng váng như đang trong mộng, tim đập thình thịch.
Cho đến khi con ngựa dưới thân nói: "Đồ lừa đảo."
Ta cúi đầu, ghé sát tai ngựa, khẽ nói: "Đừng mắng lừa."
Nó đáp:
"Ta đang mắng ngươi. Triệu Thư Diệu đang lừa dối ngươi, ngươi lại không nhìn ra."
Ta câm nín.
Ta thật sự không nhìn ra.
Ta chưa từng được ai yêu thương.
Năm mười lăm tuổi, ta mới biết yêu, và Triệu Thư Diệu vừa hay lại là người tốt nhất trước mắt.
Ta không phản bác lời nó.
Ta có thể không nhạy bén, nhưng ta cũng biết, động vật chân thành hơn con người rất nhiều.
Vì thế, sau này, dù Triệu Thư Diệu nhiều lần nhắc đến việc phong ta làm trắc phi, dù trái tim ta vẫn đập rộn ràng trong những lời hứa của hắn.
Ta vẫn nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác.
Hắn đang lừa ta.