Vệ Triều

Chương 5



Ta chờ Triệu Thư Diệu nói chuyện chính sự.

Hắn nói:

 "Đợi khi vết thương của ngươi lành, hãy huấn luyện cho cô một con hạc."

Rõ ràng là chuyện đã được dự liệu trước.

Nhưng ta lại cảm thấy lòng trống rỗng, một nỗi buồn vô cớ ùa đến. Hắn vẫn luôn lừa dối ta.

Ta khẽ mở miệng, giọng nói có chút khô khốc: 

"Điện hạ muốn làm gì?"

Hắn nói rất mơ hồ:

"Để nó đưa một phong thư cho cô. Nội dung, ngươi không cần biết."

Có lẽ vì câu nói này quá lạnh lùng, khiến hắn nhận ra điều không ổn.

Hắn lại cười với ta, cúi người xuống, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán ta.

"Đây là việc cuối cùng rồi. A Triều, làm xong việc này, hãy đợi cô đến cưới ngươi."

Ta có chút không tự nhiên, rụt người lại phía sau.

"Vâng."

Thành hôn thì không cần đâu.

Ta không thích hợp ở đây, cũng không muốn ở đây nữa.

Ta không dám nói ra nửa câu sau.

Ta hiểu Triệu Thư Diệu, hắn sẽ không dễ dàng để người khác rời đi.

Mười ngày sau, vào ngày lành tháng tốt, Triệu Thư Diệu đã giải lệnh cấm túc cho ta.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta cũng theo hắn dọn vào Đông Cung.

Rất nhiều người đến chúc mừng, Lạc An quận chúa cũng ở trong đó.

Trong Đông Cung, ai ai cũng biết nàng không ưa ta.

Vì vậy Triệu Thư Diệu không cho ta lộ diện trước mặt nàng.

Trong cái khoảnh khắc vinh hoa lộng lẫy này, ta một mình bị sắp xếp ở một góc hẻo lánh, ngồi trên bậc cửa trước nhà, trò chuyện với một con hạc trắng mới được hắn tìm về.

"Nhiệm vụ này rất đơn giản, ngươi ngậm lá thư kia, bay từ đây đến Hầu phủ ở phía Tây thành là được."

Hầu phủ phía Tây thành, là nơi ở của Lạc An quận chúa.

Hạc trắng cúi đầu, mổ một miếng cỏ đắng trong chậu đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thù lao là gì?"

"Là một ao nước thật lớn."

Ta giơ tay lên, ước lượng cho nó xem.

"Thái tử điện hạ rất giàu có, sẽ đào cho ngươi một cái ao cực kỳ lớn."

Quả nhiên nó mơ mộng, liền đồng ý ngay.

Ta nhìn nó đang ăn, vô cớ đoán già đoán non.

Con hạc này phải đi đưa thư, có lẽ là thư Triệu Thư Diệu gửi cho quận chúa.

Hắn xưa nay vẫn luôn quan tâm nàng.

Ta ôm đầu gối, nhìn những chiếc lá rụng trong sân, trong lòng có chút buồn bã khó hiểu.

Ánh mắt ta lại hướng lên.

Một con mèo trắng tròn vo nhảy xuống từ một cành cây.

Nó giẫm lên đống lá khô, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Ta ngạc nhiên nói: "Ngươi là?"

Nó đáp: "Người, ta là Tiêu Phi Luyện!"

Nó đã thay đổi hình dáng, giờ mập ú có trọng lượng, ta không nhận ra.

Ta gãi cằm nó.

"Ta cứ tưởng ngươi tên Tiểu Bạch, Đại Bạch gì đó..."

Tiêu Phi Luyện ngẩng đầu: "Những con mèo khác có thể tên Tiểu Bạch, Đại Bạch, nhưng ta thì khác. Chủ nhân của ta rất tao nhã."

Ta bật cười: "Thì ra là vậy."

Ta trò chuyện với nó một lúc, những lo lắng ban nãy đều bị gạt sang một bên.

Nó nói: "Chủ nhân của ta đến tìm ta rồi."

Nơi này rất hẻo lánh, phía trước còn có một rừng trúc, không dễ tìm.

Lá trúc phát ra tiếng động lách tách rất nhỏ.

Một nam tử trẻ mặc quan phục màu tím sẫm bước ra từ rừng trúc.

Hắn giơ tay, gỡ chiếc lá trúc vướng trên tóc, rồi mắng:

"Tiêu Phi Luyện, ngươi lại chạy đi đâu nữa?"