Vệ Triều

Chương 6



Ánh mắt hắn quét qua, ta đang ôm mèo ngẩng đầu lên.

Hắn sững lại một lúc, rồi khẽ cúi đầu, vái chào ta.

"Hộ bộ thị lang Cố Duy Ngôn, đường đột rồi."

Ta vội vã đứng dậy đáp lễ.

"Không có gì đường đột đâu."

Ta mím môi, vì không đọc sách được mấy ngày nên không nghĩ ra cách giới thiệu bản thân sao cho văn vẻ.

"Ta là Vệ Triều, người huấn luyện thú trước đây của Đông Cung."

Hắn khẽ cười, nụ cười như trăng sáng ôm vào lòng.

"Ngày trước, Cố mỗ bị lưu đày, thân mình còn khó giữ. Bất đắc dĩ phải để Tiêu Phi Luyện lại kinh thành. Nó thân cận với cô nương, hẳn là năm đó cô nương đã chăm sóc nó, đa tạ."

"Sau này nếu cô nương có khó khăn, Cố mỗ nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ."

Ta quả thực có một chuyện muốn cầu xin hắn.

Nhưng không phải để Tiêu Phi Luyện báo đáp ta, nó đã giúp ta rất nhiều rồi.

Ta không giỏi ăn nói, nín một lúc lâu mới cúi đầu, khẽ nói.

"Không cần cảm ơn. Nhưng quả thật có một chuyện, muốn cầu Cố đại nhân."

"Ta biết huấn luyện thú, nếu Cố đại nhân có nhu cầu, cũng có thể tìm ta..."

Cố Duy Ngôn nói: "Xin cứ nói."

Ta nói: "Ta muốn rời khỏi đây, cần một tấm giấy thông hành."

Đối với hắn, chuyện này dường như không khó.

Hắn đồng ý ngay lập tức.

Buổi chiều, khi dòng người tản đi.

Ta mới từ trong sân hẻo lánh bước ra, tìm Triệu Thư Diệu để phục mệnh.

Nhưng thị vệ canh gác không cho ta vào.

Hắn khéo léo nhắc nhở:

"Lạc An quận chúa đang ở bên trong."

Bên trong không hề yên tĩnh.

Có tiếng đồ sứ rơi xuống đất.

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người định đi thì cánh cửa mở ra.

Đôi mắt quận chúa đỏ hoe, có vẻ vừa mới khóc. Triệu Thư Diệu đi bên cạnh nàng, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành.

Trên mu bàn tay hắn có một vết m.á.u vừa mờ vừa dài, như vô tình bị xước. Mặc dù vậy, hắn vẫn không tức giận với nàng.

Ta không dám nhìn nhiều, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Giọng quận chúa vang lên trên đỉnh đầu ta: 

"Rõ ràng chàng biết, thiếp không thích nàng ta, không muốn nhìn thấy nàng ta."

"Vậy mà bây giờ nàng ta lại xuất hiện trước mặt thiếp, đây là gì? Tuyên chiến với thiếp sao?"

Ta đến là để phục mệnh cho Triệu Thư Diệu.

Ta đã huấn luyện xong con hạc, chỉ cần nó nhận đường đến Hầu phủ là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không có ý tuyên chiến.

Ta lặng lẽ cúi đầu thấp hơn.

Nàng ghét ta.

Nói càng nhiều, càng sai nhiều.

Triệu Thư Diệu khẽ thở dài: 

"Nàng ta thân phận hèn mọn, không đáng để nàng phải tức giận."

Sau đó, giọng hắn trở nên lạnh lùng: 

"Nếu ngươi đã thích nơi này, vậy hãy quỳ ở đây hai canh giờ đi."

Lời này là nói với ta.

Triệu Thư Diệu đưa Lạc An quận chúa rời đi.

Ta chỉ có thể quỳ tại chỗ.

Gió lạnh buốt thổi đến, lẫn với hạt mưa phùn, táp vào mặt ta, để lại một cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo.

Lòng ta như bị một bàn tay siết chặt, đau đến nhói.

Ta không hiểu mình đã làm sai điều gì mà lại phải chịu sự lạnh nhạt của họ.

Đêm thu nhiều mưa.

Vạt váy của ta bị nước mưa lạnh buốt làm ướt.

Thị vệ không đành lòng, khẽ nói với ta: 

"Vệ cô nương quỳ lùi vào trong một chút đi."

Hàng mi ta run rẩy, một giọt nước mưa đọng thành hạt, lăn dài trên má.

"Đa tạ."

Dưới mái hiên, gió mưa đã giảm đi một nửa.

Nhưng cái lạnh vẫn xuyên qua lớp quần, thấm vào. Đầu gối ta đau nhức như có hàng ngàn mũi kim châm, đau đến mức ta suýt không thể quỳ vững.

Ta không thể tính chính xác thời gian, cứ quỳ mãi, cho đến khi Triệu Thư Diệu quay lại.

Hắn đi ngang qua ta.

Phía sau có tùy tùng che dù và cầm đèn cho hắn.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Hắn cúi người xuống, nắm lấy cánh tay ta, kéo ta đứng dậy.

"Không biết quỳ một lát rồi đứng lên à?"

Trán ta nóng ran, cả người nóng hầm hập.

Ta miễn cưỡng ngước mắt nhìn hắn.

Trước mắt, hình ảnh Triệu Thư Diệu bị lấp đôi.

"Không dám..."

Ta càng ngày càng không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Ta khẽ nói: "Sợ điện hạ sẽ phạt nặng hơn."

Hắn im lặng một lát rồi mới lên tiếng.

"Các ngươi đưa Vệ cô nương về."