Ta không giỏi việc không từ mà biệt.
Trước khi đi, ta nói với lũ chim dưới mái hiên:
"Ta đi đây. Đi đến Cô Tô. Nếu các ngươi có bay xuống phương Nam tránh rét, hữu duyên sẽ gặp lại."
Rồi ta lén đến chuồng ngựa, nói với con ngựa già:
"Ta đi đây, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta ngày trước."
Ta lấy một phần tiền tiết kiệm, đưa cho người quản bếp, nhờ hắn cho Quất Tử ăn những món ngon.
Ta quen quá nhiều loài vật, đến mức khi chào từ biệt, ta đã đi gần hết Đông Cung.
Chỉ duy nhất với Triệu Thư Diệu, ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng muốn để lại một lời nào.
Hắn lại chủ động cho người đến quan tâm tình hình của ta.
Hỏi ta bệnh đã khỏi chưa.
Hỏi ta có muốn được ban thưởng gì không.
Ta đáp lại một cách khuôn phép:
"Mọi thứ đều ổn, vô công bất thụ lộc. Đa tạ điện hạ."
Sắp phải rời đi rồi.
Ta có tiền bạc, có khả năng giao tiếp với động vật.
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.
Ngày Triệu Thư Diệu đại hôn, ta dậy rất sớm, so với y phục của các cung nữ, chọn một bộ có màu sắc tương tự để thay vào.
Trời chỉ vừa hửng sáng.
Chốc nữa, Triệu Thư Diệu sẽ đến Hầu phủ để rước Lạc An quận chúa.
Ta đi theo sau các cung nữ, qua mặt mọi người, xuyên qua cổng phụ, lẳng lặng rời khỏi Đông Cung.
Ta đội mũ che mặt, hòa vào dòng người trên phố.
Rồi thuê một chiếc xe ngựa ra khỏi thành.
Đến khi ra khỏi cổng thành.
Vén rèm xe, làn gió mát lành ở ngoại thành thổi vào mặt.
Ta nhìn ra cánh đồng hoang bên ngoài.
Chính giữa mùa thu, cỏ úa trải dài bất tận, nhưng vạn vật đều tự do.
Từ góc nhìn của Triệu Thư Diệu.
Hôm đó, Lạc An quận chúa đã ném chiếc chặn giấy bằng sứ trắng của Triệu Thư Diệu trong thư phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng dùng lực rất mạnh, những mảnh sứ vỡ b.ắ.n ra, cứa vào mu bàn tay Triệu Thư Diệu.
Hắn không để ý đến vết thương trên tay, kìm nén cảm xúc trong mắt, khẽ nói:
"Việc gì phải thế?"
"Chỉ là một chiếc còi thôi."
Lạc An quận chúa đã phát hiện ra một chiếc còi trong thư phòng của hắn.
Một chiếc còi gỗ rất đỗi bình thường.
Nàng ta vừa nhìn đã nhận ra, đó là chiếc còi Vệ Triều thường dùng.
Nàng ném chiếc còi rồi đập vỡ chặn giấy, gào lên hỏi:
"Sao chàng có thể cho phép nàng ta vào thư phòng của chàng?"
Triệu Thư Diệu khẽ cau mày.
"Thì cũng có lúc phải bàn chuyện với nàng ta."
Lạc An quận chúa đương nhiên không tin.
Mắt nàng ta đỏ hoe.
"Vậy sau khi bàn chuyện xong thì sao? Đồ nàng ta bỏ quên, chàng lại còn giữ lại."
Triệu Thư Diệu sững người một lát.
Hắn cũng không biết tại sao, chỉ là theo bản năng muốn giữ lại.
Lạc An quận chúa đẩy cửa thư phòng, đi thẳng ra ngoài.
Không ngờ lại gặp phải người mà nàng không muốn thấy nhất.
Triệu Thư Diệu có chút mệt mỏi, nhưng vẫn phải cố gắng hết sức để dỗ dành nàng ta.
Lạc An quận chúa là Thái tử phi lý tưởng nhất của hắn.
Gia đình nàng có quyền thế, lại quen biết hắn từ nhỏ, đối với hắn một lòng chân thành.
Chỉ là tính tình có chút kiêu căng.
Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn thà nói với Vệ Triều:
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Nếu ngươi đã thích nơi này, vậy hãy quỳ ở đây hai canh giờ đi."
Hắn chưa từng nghĩ sẽ thật sự phạt nàng.
Vậy mà nàng lại quỳ trọn hai canh giờ.
Triệu Thư Diệu vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.
Đó là cảm giác mà hắn chưa từng có.