Vệ Triều

Chương 9



Triệu Thư Diệu không thể lý giải được lòng mình.

Hắn đương nhiên là thích Vệ Triều.

Nàng khác với những nữ tử khuê các như Lạc An quận chúa.

Nàng sẽ lẩm bẩm trò chuyện với động vật, nói chuyện ôn tồn nhẹ nhàng với tất cả mọi người.

Hắn chỉ biết, khi thoát khỏi những mưu toan quyền lực, được ở bên nàng, là lúc hắn cảm thấy thoải mái nhất.

Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần nhìn nghiêng mặt nàng, nghe nàng cười đùa với chim, hắn đã cảm thấy vui vẻ.

Nàng có tài, có thể giúp hắn chiêu dụ trăm thú đến triều bái.

Nhưng điềm lành "trăm thú triều bái" chỉ là thêm hoa trên gấm.

Thứ Triệu Thư Diệu khao khát nhất vẫn là quyền lực.

Đó là thứ Lạc An quận chúa có thể mang lại cho hắn.

Còn Vệ Triều, phong làm trắc phi là đã quá đủ, thậm chí còn hơn.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Nàng rất dễ hài lòng, có chút bạc vụn hàng tháng cũng đã rất vui vẻ.

Lương bổng của trắc phi rất cao.

Lại còn có châu báu trang sức.

Nàng sẽ bằng lòng.

Triệu Thư Diệu chỉ tính sai một điều.

Tâm tư không trong sạch và sự khinh thường mà hắn dành cho nàng, nàng đều biết tất cả.

Là chim và ngựa đã nói cho nàng

Triệu Thư Diệu có rất nhiều chuyện cần làm.

Trước tiên là cưới Thái tử phi, rồi vài tháng sau, lại dâng tấu xin lập trắc phi.

Nhưng hắn chỉ làm được chuyện thứ nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi thành hôn, có người tặng hắn một đôi uyên ương, thả trong ao sen của Đông Cung.

Ngày thứ ba sau hôn lễ, hắn một mình đứng bên bờ ao, không biết là ngắm uyên ương hay ngắm mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.

Nhìn đôi uyên ương quấn quýt bên nhau, mắt hắn thấy đau nhói.

Bỗng nhiên nhớ đến Vệ Triều.

Hắn nói với tùy tùng bên cạnh: 

"Cho Vệ Triều đến đây một chuyến. Đôi uyên ương này, cũng nên huấn luyện một chút."

Tùy tùng đi rồi quay lại, vẻ mặt khó xử, sợ hãi cúi đầu.

"Vệ cô nương... đã mất tích rồi."

Đầu óc hắn trống rỗng trong chốc lát, ngay sau đó sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Đi tìm. Nàng ta có thể đi đâu?"

Lòng hắn càng thêm hoảng loạn.

Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm thái dương.

Vệ Triều rất có bản lĩnh.

Nàng còn có tiền tiết kiệm.

Nàng có đủ khả năng rời xa hắn và không bao giờ quay trở lại.

Cảm giác hoảng sợ tột độ bao trùm toàn thân, khiến hắn suýt không đứng vững.

Hắn hít thở sâu một hơi.

Đích thân dẫn người, tìm kiếm khắp Đông Cung.

Thái tử phi đương nhiên không muốn thấy hắn làm càn như vậy.

Nàng làm ầm ĩ đòi vào cung gặp Hoàng thượng.

Điều này đối với Triệu Thư Diệu, người vốn đã bối rối, lại càng thêm rối ren.