Về Với Ruộng Đồng

Chương 13



Tống phu nhân cũng đột ngột đứng dậy, tức giận nói: “Phu quân của ta...”

Lục Chiêu ngắt lời bà ta, “Phu nhân hãy cẩn thận lời nói, phu quân của ngài làm gì không liên quan đến ta, ngược lại ông ta có thể sẽ phải chịu trách nhiệm cho điều đó.”

Tống phu nhân không dám nói gì nữa, nếu nói rõ ra, Tống lão gia chắc chắn sẽ bị tội nặng hơn một bậc, ngược lại sẽ không hay.

“Mặc kệ thế nào, căn viện này do lão gia tử nhà bọn ta cho, hạ nhân trong viện cũng là lão gia tử của bọn ta cho, nếu ngươi dám, hãy gọi những hạ nhân này ra nói chuyện, để mọi người xem.”

Mỗi bước mỗi xa

Lục Chiêu cười cười đỡ trán, như thể bị người càn quấy đến làm phiền rất bất đắc dĩ.

“Cũng được, lão Mạc, gọi mọi người ra cho vị phu nhân này nhìn một cái đi.”

Không lâu sau, hạ nhân trong nhà đều đứng thành hàng ở cửa.

Tống phu nhân vênh mặt hất hàm sai khiến, “Các ngươi nói đi, các ngươi có phải là do lão gia tử đưa cho hắn không?”

Lão Mạc đáp, “Vị phu nhân này, bọn ta là người do lão gia tử Lục gia an bài cho thiếu gia, vào kinh là để hầu hạ thiếu gia đọc sách, bà đã nhầm rồi, bọn ta cũng không quen biết bà.”

Những hạ nhân khác cũng đồng loạt nói không quen biết.

Những hạ nhân này đều là do Tống lão gia tử lựa chọn kỹ càng, trung thành tận tụy, lão gia tử cũng đã coi như suy nghĩ lâu dài cho Lục Chiêu, chọn cho hắn đều là người có bản lĩnh, có người lẻ loi một mình, không có ràng buộc vướng bậc, có người tuy có gia đình, nhưng cả nhà cùng sống với Lục Chiêu, không có gì phải lo lắng cho trong nhà, tự nhiên cũng có thể “trợn mắt nói dối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống phu nhân tức giận thở gấp, “Các ngươi... các ngươi...”

Mẫu thân của thấy thời cơ đã đến, cùng phụ thân ta bước ra khỏi đám đông.

Phụ thân cười lạnh nói, “Ta còn tưởng là ai, hôm qua ở nhà bọn ta không lấy được tiền, giờ lại đến nhà của Lục tiểu chất, các ngươi bắt nạt khuê nữ nhà ta còn chưa tính, lại đến đây bắt nạt người khác.”

Mẫu thân lau nước mắt mà tố cáo: “Chư vị hương thân chắc đã sớm tò mò về thân phận của nữ nhi ta, nói ra không sợ mọi người cười, trước đây bọn ta đã cứu giúp Tống lão gia tử, lão gia tử là người tốt, muốn kết thông gia với nhà bọn ta để báo đáp ân tình, bọn ta tự nhiên không đồng ý, nhưng lão gia tử kiên quyết, hai nhà cứ như vậy mà định hôn.

“Ai ngờ lão gia tử vừa đi, Tống gia không muốn cưới nữ nhi của ta, cũng không muốn bị người ta chỉ trích hủy hôn, lại Tống Nhàn vẫn còn sống ở kinh thành, liền để nữ nhi ta làm lễ bái đường với một con gà, bị đuổi đến căn viện hẻo lánh nhất của Tống gia, ăn cơm của hạ nhân hai năm, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, lại nói nữ nhi của ta khắc cả nhà, cho con bé một thôn trang mười mẫu đất, rồi đuổi đến đây hòa ly.

“Bọn ta là nông dân, ăn cái của mình, uống cái của mình, không hề thấp hèn, trong mắt Tống gia bọn họ, lại là nên bị đối xử như vậy, thật là đáng giận.”

Tẩu tử Hồ gia cũng ở trong đám đông đứng a nói: “Ta làm chứng, Tống Nhàn trước khi đi huyện Phụng cứu trợ thiên tai đã đến một lần, dẫn theo tiểu thiếp đến tìm Đào Đào gây rối, lúc đó quả thật không nhận ra Đào Đào, nhưng khí thế đó thật sự muốn bắt chẹt, chính là từ đáy lòng xem thường người như chúng ta.”

Hương thân thôn Huệ An hiền lành thân thiện, nghe xong đều tức giận, bàn tán xôn xao: “Không muốn cưới người ta, hủy hôn là được, một hoàng hoa khuê nữ đang yên đang lành, cứ như vậy lại bị một lần gả.”

“Thôn trang này trong mắt quý nhân đáng được mấy đồng, chỉ là tống đi cho ăn mày thôi.”

“Thật sự khinh thường chúng ta, lại nói lời hay để chúng ta đến đòi công đạo, chẳng phải đang lợi dụng chúng ta sao?”

“Đào Đào nói đúng, chúng ta ăn cái của mình, uống cái của mình, không hề thấp hèn, tại sao lại bị đối xử như vậy?”

Cuối cùng mọi người đều xác định rằng người Tống gia chính là đến để bị đánh, liền đuổi họ đi.