11.
Tống gia không thể ở lại thôn Huệ An nổi nữa, đành phải xám ngắt rời đi.
Biểu tình của Tống phu nhân lúc gần rời đi khiến ta cảm thấy bất an.
Đó là sự quyết đoán và cứng rắn của người đang tuyệt vọng nhưng vẫn còn một tia hy vọng.
Ta đã nói chuyện với Lục Chiêu về điều này.
Hắn rất bình thản, “Ta đã chuẩn bị, bà ta là nhắm vào ta, nàng cứ yên tâm.”
Ta không hoàn toàn yên tâm, đã nói với gia đình, để bọn họ cảnh giác.
Liên tiếp vài ngày, bọn ta đều giữ nguyên quần áo mà ngủ, thay phiên nhau gác đêm.
Mỗi bước mỗi xa
Ta định thuê vài người đến giúp, nhưng trong nhà không có nhiều nam tử tráng niên, lờ đâu thuê người mà họ có âm mưu gì, thì ngược lại không hay.
Sau khi thương lượng với người nhà, ta quyết định vẫn tự mình lo liệu, nghĩ rằng với tài lực hiện tại của Tống gia, lại cần chuẩn bị tiền về quê, cũng khó mà thuê được nhân vật lợi hại.
Đại ca ta là tay săn thú rất giỏi, đã đặt một số bẫy trong viện.
Trên tường cũng được lắp những viên đá sắc nhọn, dưới chân tường cũng đặt bẫy chuột.
Dao kéo cũng được để ở những chỗ thuận tiện.
Một ngày nọ, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài sân.
Ta ra ngoài xem, phát hiện vài nam tử đang bắt một kẻ có vẻ ngoài bẩn thỉu, trong đó một người đang chửi: “Người không có hai lạng thịt, lại học người khác ăn trộm, đi theo ta đến công đường.”
Thấy bọn ta đi ra, lại quay đầu nói: “Cô nương đừng sợ, bọn ta là người do Lục công tử bên kia núi phái đến bảo vệ các người, đã vài ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng bắt được tên trộm này.”
Lục Chiêu quả thực đã âm thầm nghĩ đến việc này cho bọn ta.
Ta nhất thời không biết nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Đa tạ, bên phía Lục Chiêu có ổn không?”
Nam tử cười, “Yên tâm, chắc không có chuyện gì, Tống thị chỉ muốn lấy một ít tiền nhỏ của cô nương, Lục công tử mới là mục tiêu lớn, có lẽ đã gọi sát thủ đến, nhưng không phải là sát thủ nổi tiếng gì, huynh đệ ta có thể xử lý, nếu cô nương không có ý kiến gì, có thể buộc tên này lại nhốt trong nhà kho một đêm, huynh đệ bọn ta sẽ đi qua bên Lục công tử xem có giúp gì được không.”
“Đương nhiên không vấn đề gì.”
Nam tử buộc chặt tên trộm, đẩy vào trong sân, lúc này ta mới nhận ra, trên tay tên trộm đầy máu, sau khi vào sân rồi lại có vẻ tội nghiệp, “Các vị tráng sĩ, các vị xem cách bày trí trong sân này, tay ta là bị thương ở đầu tường, thật không cần các vị phải trông chừng đâu, đau c.h.ế.t ta rồi.”
Nam tử nhìn đầu tường, rồi nhìn đống cỏ bên tường, cười nói, “Thật là ta đã đánh giá thấp các vị, có lòng cảnh giác, không chịu thiệt, vậy thì bọn ta đi qua bên Lục công tử đây.”
Nói xong, ôm quyền rời đi.
Phụ thân ta đẩy tên trộm vào kho, khóa cửa lại, hạ thấp giọng nói, “Lục công tử có ý gì? Hắn cũng quá quan tâm đến chúng ta rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhất thời không biết nói gì.
Mẫu thân vỗ vai phụ thân, túm phụ thân trở về phòng.
Tiểu Diệp cũng thì thầm nói: “Đào Đào, trong hoạn nạn mới thấy chân tình, bên hắn chắc chắn nguy hiểm hơn, nhưng vẫn chia cho ta vài người, đừng bỏ lỡ người tốt nhé.”
Ta cười nói, “Ta có chừng mực, ngược lại là ngươi, nghe Hồ tẩu tử nói, Liễu Nhị vài ngày trước còn hỏi về ngươi.”
Tiểu Diệp mặt đỏ lên, quay người rời đi.
Còn lại đại ca và tẩu tử thấu hiểu nhìn ta cười, tẩu tử còn nói: “Đào Đào nhà ta xinh đẹp tài giỏi như thể, xem ra Lục tiểu tử kia thật tinh mắt.”
Đại ca tự hào ngẩng đầu, “Cũng không xem là muội tử của ai.”
Tẩu tử liền chọc vào vai huynh ấy, “Bớt đi, sao không thấy chàng đẹp bằng một nửa Đào Đào.”
Ta hé miệng mỉm cười.
Trong lòng có chuyện, suốt nửa đêm không ngủ, đến hừng đông, ta dậy sớm muốn đến Lục gia.
Trên đường gặp lão Mạc và mấy nam tử hôm qua đến báo tin, thấy ta, lão Mạc rất vui.
“Thiếu gia bảo ta báo tin, người hôm qua đều đã bắt được hết, để cô nương yên tâm, thiếu gia nói chắc tối qua cô nương cũng không ngủ ngon, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ngài ấy sẽ đến thăm cô nương. Bọn ta sẽ đưa tên trộm này về thôn trang, cùng đưa đến nha môn.”
“Đa tạ lão, nhưng ta vẫn phải đi xem, không yên tâm lắm.”
Tươi cười trên mặt của lão Mạc càng đậm hơn, “Thiếu gia nói cô nương nhất định vẫn phải đi, ngài ấy đã nấu trà chờ cô nương.”
Ta gật đầu, nghĩ thầm Lục Chiêu thật sự hiểu lòng người.
Lục gia vẫn như ngày thường, đã dọn dẹp gọn gàng, một chút dấu vết của đêm qua cũng không lưu lại.
Hương trà lượn lờ, Lục Chiêu vẫy tay gọi ta, nụ cười ấm áp trên mặt, “Lại đây thử trà ta pha đi.”
Ta uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, hương trà có vị đắng nhưng ngọt hậu, còn có một chút hương thơm nhẹ nhàng nhưng không dứt, là loại trà mà lần trước đã uống.
“Trà ở nơi này của huynh thật ngon.”
Hắn giơ tay ra ngoài, tự nhiên lấy một miếng bánh ngọt đưa cho ta, “Đây là ta tự trồng, từ nhỏ đã trồng, mỗi năm hái làm trà, chỉ đãi khách quý, kết hợp với bánh hoa tuyết này thì không gì bằng, nàng nếm thử xem.”
Ta ăn một miếng, gật đầu hỏi: “Ta thật là khách quý ư?”
Hắn nở một nụ cười, ánh mắt lấp lánh, “Là khách quý nhất.”
Ta thở dài, phụ mẫu, ca ca, tẩu tử đều yêu thương ta, nếu lại có một người tâm đầu ý hợp, chẳng phải là tham lam quá sao.
“Không cần có gánh nặng.” Hắn từ từ nói, “Nhưng ta lại có chút không đợi được, sau kỳ thi hương, có thể cho ta một câu trả lời không?”