Mẫu thân kể hồi nhỏ ta đã là một phôi mỹ nhân*, hồi nhỏ để tóc trẻ con không rõ ràng, lớn lên, mẫu thân vẫn để tóc trẻ con cho ta, nói là để che giấu đi bộ dạng của ta, tránh bị lưu manh để ý tới.
*phôi mỹ nhân: dùng để miêu tả những đứa trẻ có nét đẹp tiềm năng, hứa hẹn sẽ trở thành những người đẹp trong tương lai.
Cho đến khi ta thành thân, mới chải tóc cho gọn gàng, để lại ấn tượng tốt cho Tống Nhàn, mong hắn ta đối xử tốt với ta hơn một chút
Đáng tiếc mẫu thân lo lắng chu đáo cho ta, ta lại phải làm lễ bái đường với một con gà.
Tiểu Diệp nói gà không biết nhìn mỹ nhân.
Mỗi bước mỗi xa
Ở Tống gia sống hai năm, ta lại để tóc trẻ con, ta không sợ lưu manh nữa, nhưng lại sợ những người nữ nhân ở hậu viện.
Ta và Tiểu Diệp xuống xe bò, đi ngang qua đôi nam nữ đó.
Nữ tử không biết vì sao, đang thút thít khóc.
Nam tử an ủi nàng ta, “Đừng khóc nữa, chẳng phải nàng ta đã đến thôn trang rồi sao? Cả đời này ta sẽ không đón nàng ta về, nói cho cùng, nàng ta cũng là một người đáng thương.”
Nữ tử liếc hắn ta một cái, “Nàng ta đáng thương, còn ta không đáng thương sao? Nàng ta là đại phòng, còn Cao Châu Châu tay, lại phải đứng dưới một nữ nhi nhà nông, nghĩ đến là thấy ghét.”
Nam tử cười trào phúng, “Còn chưa thấy qua mặt đại phòng của phu quân nữa là.”
“Ta mặc kệ, nếu không thì chàng phải hưu nàng ta, nếu không thì đừng mơ tưởng phụ thân của ta giúp chàng.”
“Được được được, ta hứa với nàng, nhất định sẽ tìm cách thuyết phục tổ mẫu.”
Ta còn quay đầu nhìn một cái thật nghiêm túc.
Hóa ra Tống Nhàn trông như thế này.
4.
Ta bắt đầu vừa phơi thịt khô vừa chờ đợi hưu thư của Tống gia.
Đợi đến mùa thu, hưu thư của Tống gia vẫn chưa đến
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng bọn ta lại một lần nữa đón nhận mùa thu hoạch bội thu.
Vẫn là Lục Chiêu gọi người đến giúp đỡ, củ cải và cải trắng thu hoạch chất đống trong ruộng, ta mời Tẩu tử Hồ gia cung mấy thôn phụ, cùng nhau làm bánh bột ngô mang ra đồng.
Mọi người dùng nước suối rửa củ cải, vừa ăn bánh vừa trò chuyện.
Cuối thu mặt trời cao xa, làn gió chốn đồng nội mang theo hương thơm thản nhiên.
Ta và Tiểu Diệp ngay lập tức bận rộn lu bù.
Lục Chiêu thần thông quảng đại, không biết từ đâu tìm được một người, mua đi một nửa củ cải và cải trắng.
Nhưng phần còn lại cũng không ít, ta và Tiểu Diệp phơi vài hàng củ cải muối khô, phơi khô rồi có thể làm thức ăn ăn kèm.
Ta cũng làm vài thùng củ cải muối chua, đến năm sau phơi khô hấp chín, sẽ là món dưa muối thơm ngon không kém gì thịt, dù thế nào cũng không hỏng, là món ăn vặt yêu thích nhất của ta khi còn bé.
Những thứ này đủ cho bọn ta ăn nhiều năm.
Cây táo trong hậu viện cũng chín, vừa giòn vừa ngọt, ăn vào ngon tuyệt, nhân lúc còn tươi, ta lại làm vài khạp rượu táo.
Khi trời nắng đẹp, ta và Tiểu Diệp mang một ít củ cải khô và rượu táo đến cho Lục Chiêu.
Lục gia Chiêu lớn hơn nhà của bọn ta, cũng tinh tế hơn, là một căn viện tam tiến*, có vài người sống.
*một loại thiết kế của tứ hợp viện
Lục Chiêu là chủ tử, là chủ tử duy nhất.
Rất kỳ quái, nhưng ta chưa bao giờ hỏi.
Mỗi người đều có những chuyện không muốn bị hỏi đến, giống như ta không thể giải thích danh phận của mình vậy.
Lục Chiêu tiếp đãi bọn ta, cho bọn ta một ít đồ ăn vặt, cười nói mùa đông sẽ đến thôn trang ăn cơm ké.
Ta dĩ nhiên là hoan nghênh.
Nghĩ đến kho và hầm chứa đầy ắp, ta bắt đầu mong chờ mùa đông.