Khi trời chính thức vào đông, bọn ta đã chuẩn bị đủ củi, đốt chậu than, co đầu rụt cổ ở nhà không ra ngoài, đổi cách ăn uống.
Nồi lớn hầm thịt heo cải trắng, cơm thì rưới một muỗng nước canh, ăn kèm với rau và thịt, giống như ngày Tết vậy.
Bánh hấp lớn trắng nõn được bẻ ra, nhét một quả trứng vào, nghiền nát, rồi rưới một ít thịt băm và nước thịt, cắt sợi một đĩa dưa muối, cũng rất ngon.
Cải trắng và thịt, mì trong nước sôi, rắc một ít gia vị, cũng ngon tuyệt.
Món bọn ta yêu thích nhất vẫn là lẩu nóng.
Khi tuyết đầu mùa đến.
Lục Chiêu mang theo một cái giỏ lớn đến ăn ké.
Ta mở ra xem, bên trong có mười mấy con gà con lông xù.
Lục Chiêu cầm một con đặt vào tay ta, “Lão Mạc mang về, mấy nam tử bọn ta không nuôi được, cho các người nuôi nhé.”
Tiểu Diệp yêu thích không thôi, nâng một con gà nhìn ta, mắt sáng long lanh.
Ta nói: “Vậy thì cứ nuôi trong nhà trước đi, đến đầu xuân ấm áp rồi hãy làm chuồng gà trong sân.”
Xung quanh thôn trang trống trải, chỉ có ta và Tiểu Diệp là hai sinh vật sống, nuôi vài con gà cũng nhộn nhịp.
Hôm nay ta và Tiểu Diệp chuẩn bị ăn lẩu, Lục Chiêu đã đến, nên mời hắn cùng ăn.
Hắn lại từ trong tay áo lấy ra một bức thư đưa cho ta, “Tháng trước ta có một người bạn đi đến huyện Phụng, ta nhờ hắn xem xét tình hình của phụ mẫu ngươi và Tiểu Diệp, đã nói về tình trạng của ngươi, đây là thư của bọn họ viết cho các ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhất thời ngẩn người, luôn muốn nhờ hắn giúp ta tìm phụ mẫu ở quê, nhưng hắn đã giúp ta nhiều rồi, hắn muốn về nhà như vậy, nhưng vẫn chưa về, chắc chắn có lý do bất đắc dĩ, ta không muốn làm phiền hắn.
Nụ cười của hắn nhạt đi vài phần, có chút áy náy nói, “Nhưng có phải trách ta, đã tự ý nói cho bọn họ biết tình trạng của ngươi hiện tại hay không?”
Ta nhận lấy thư, lắc đầu nói, “Bọn họ biết được tình hình của ta, thì sẽ không có vọng tưởng gì về Tống gia nữa, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Ta cũng nghĩ như vậy, dân thường áo vải sống không dễ dàng, liên quan quá sâu với Tống gia sẽ không có lợi.”
Ta cười cười, cũng không nghĩ hắn sao lại biết được thân phận của ta.
Phụ thân đã nói, con người đôi khi hồ đồ cũng là điều hiếm có.
Ta gọi Tiểu Diệp đến cùng xem thư.
Mỗi bước mỗi xa
Ta từ nhỏ đã biết mình sẽ phải gả vào Tống gia, để cho ta sau khi thành thân không bị coi thường, phụ thân vẫn luôn cắn răng chịu đựng cho ta nữ cải nam trang đi học chữ, ta học xong cũng dạy cho Tiểu Diệp một ít.
Phụ mẫu của ta thì không biết viết chữ, chắc hẳn là do bạn của Lục Chiêu viết thay.
Thư của phụ mẫu tựa hồ chỉ nhắc đến chuyện cuộc sống thường ngày, không nhắc đến điều gì không tốt về Tống gia, chỉ dặn ta sống thật tốt, lại nói về một số tình hình trong nhà.
Ta đọc mà mắt ươn ướt.
Bọn họ sợ ta khổ sở.
Ngẩng đầu thấy Tiểu Diệp cẩn thận gấp lại giấy, để vào trong hòm xiểng của mình.
Lục Chiêu đúng lúc nói: “Ngày tuyết đầu mùa giá rét, ta đến ăn ké lẩu cùng các ngươi có được không?”