Về Với Ruộng Đồng

Chương 7



6.

Ngày hè oi ả.

Ta và Tiểu Diệp đã dựng một cái lều đơn giản bên dòng suối nhỏ, vừa tránh nóng vừa chống mưa.

Liễu Nhị ở thôn Huệ An trồng dưa vào thành bán, đi ngang qua lều của bọn ta, đã tặng Tiểu Diệp hai quả dưa hấu.

Tiểu Diệp trả lại một gói hạt dưa rang và đậu tương để giải khuây.

Tẩu tử Hồ gia cùng ở lều của bọn ta tán gẫu trò chuyện, thấy vậy liền nói: “Dưa của Liễu Nhị ngon lắm.”

Ta rất thích đồ ăn ngon, đáp lại, “Vậy thì cắt ra ăn thôi.”

Dưa trồng rất tốt, vỏ xanh ruột đỏ, cắt ra là chảy nước, bọn ta mỗi người ăn hai miếng, vừa nói về việc vài ngày nữa sẽ làm dưa muối, thì nghe tiếng vó ngựa lộp cộp tiến đến.

Một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt bọn ta, biểu tượng trên xe ta nhận ra, là một chữ “Tống.”

Mành xe được vén lên, gương mặt của Cao Châu Châu xuất hiện trước mặt ta, liếc nhìn ta một cái khinh bỉ, rồi hỏi, “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở thôn trang của Tống gia? Có biết nữ tử sống trong thôn trang kia có ở nhà hay không?”

Ta cúi đầu, “Không biết.”

Cao Châu Châu quát, “Ngươi...”

Trong xe có người ngăn cản nàng ta, từ phía trong xe ném ra một thỏi bạc, lười biếng nói: “Thôi, các ngươi hãy nói với nữ tử trong thôn trang kia, rằng huyện Phụng gặp thiên tai, ta sẽ đến huyện Phụng cứu trợ thiên tai, nếu có rãnh rỗi sẽ đến nhà nàng ta giúp đỡ một chút, sau chuyện này, Tống gia và nàng ta sẽ không còn liên quan gì nữa, bảo nàng ta chớ dây dưa.”

Cứu trợ thiên tai sắp tới, Tống Nhàn còn có tâm trạng thanh thản cùng tiểu thiếp tới tìm cố nhân để ra oai phủ đầu.

Dân chúng huyện Phụng có lẽ sẽ không được gặp may.

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu ta dây dưa với một người, người đó hoặc có tướng mạo tựa Phan An, hoặc gia tài bạc triệu, hoặc tình cảm khó lìa xa.

Ta với hắn ta không có tình cảm, cũng không tham lam của cải, hắn ta cũng chỉ có vẻ ngoài bình thường, tại sao luôn nghi ngờ ta si mê hắn ta, thư hòa ly kia, chẳng phải ta đã nhận rồi sao.

Tâm tư của người có quyền có thế, ta thực sự không hiểu.

Tiểu Diệp cùng ta đã quen, cũng giả vờ như chim cút, nhưng tẩu tử Hồ gia thì khác, nghe xong liền lớn tiếng nói, “Vậy để quý nhân được biết, nữ tử trước mặt mà ngài không nhận ra đây chính là chủ nhân thôn trang, quý nhân có phải đã tìm nhầm người, sao đến trước mặt người lại không nhận ra.”

“Ồ?” Tống Nhàn cuối cùng cũng vén mành xe, nhìn ta một cái, cười nói, “Quả thực là bộ dạng không đáng để mắt tới.”

Một người hiển quý như thế, trong nhà lại không có gương đồng, không nhìn rõ bộ dáng của mình.

Cao Châu Châu lại vui vẻ, cả người dựa vào lòng Tống Nhàn, nhõng nhẽo nói, “Tống lang, trước đây ta đã nhỏ nhen, nàng ta như vậy, thật không xứng để ta ghen tuông.”

Tống Nhàn véo mũi Cao Châu Châu, khi quay lại nhìn ta, sắc mặt đã lạnh, “Những gì ta vừa nói ngươi có nghe thấy không?”

“Tống đại lang, ta tên là Cốc Đào, không phải tên nữ tử đó, khế đất của thôn trang này nằm trong tay ta, là của ta, không phải của Tống gia. Huyện Phụng gặp thiên tai không liên quan đến ngươi, Cốc gia ngươi không cần giúp đỡ, từ nay về sau không qua lại là được, như vậy ngươi va ta đều vừa lòng đẹp ý.”

Cao Châu Châu hừ một tiếng, “Chỉ là chút trò vặt.”

Tống Nhàn lại vui vẻ, “Đây là chính ngươi tự nói, nếu sau này ngươi tìm đến, thì sao?”

“Không sao cả, cứ tự nhiên.”

Tống Nhàn cười lạnh.

Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của Lục Chiêu, nụ cười lạnh của Tống Nhàn thực sự có chút không dễ nhìn, ta vội cúi đầu không nhìn tới.

Tiếng vó ngựa dần dần xa dần, hướng về phía Lục gia Chiêu.

Chỉ là không biết, Lục Chiêu và Tống gia có quan hệ gì.