5.
Đầu xuân, những chú gà con đã phát triển thành những chú gà to lớn.
Ta và Tiểu Diệp khi làm chuồng gà, đã đào được một cái hũ, bên trong có vài thỏi bạc, cùng nhiều bạc vụn và trang sức.
Tổng cộng tính ra cũng đủ một ngàn lượng.
Ta nhớ đến lão bộc từng sống ở đây.
Quả thật là thời vận đã đến.
Tiểu Diệp nói nhớ món bánh ngô do mẫu thân của nàng ấy làm, vì vậy năm nay bọn ta đã trồng ngô.
Khi cây ngô cao đến bắp chân ta, thì Tống gia gửi đến một bức hưu thư.
Ta lấy hưu thư mang đi đốt, nói với người đưa thư: “Vốn dĩ không nhất định ta phải gả đi, là Tống Nhàn muốn cưới người khác, liền cho ta một bức thư hòa ly, hưu thư này ta không công nhận.”
Người đưa thư có chút khó xử, “Nãi nãi, xin ngài đừng làm khó cho tiểu nhân, hưu thư này sao lại đến lượt nữ nhân có công nhận hay không.”
Ta cắn một miếng táo, mỉm cười, “Vậy thì ngươi cứ xem ta có thể làm được không, lời người đáng sợ, ta không sợ lời người, nhưng Tống gia thì chưa chắc.”
Người đưa thư mặt cứng đờ rời đi.
Tiểu Diệp lầm bầm, “Tiếc cho Đào Đào của chúng ta, ngươi là người được Khương a bà dạy dỗ, Tống gia thật không có mắt nhìn.”
Khương a bà là người từ cung ra, khi quay về thôn rất được nở mày nở mặt, chỉ là bên cạnh không có ai bầu bạn.
Mẫu thân thấy bà ấy cô độc lẻ loi, thường mang đồ ăn đến cho bà ấy.
Bà ấy nghe chuyện của ta, đã truyền hết tài nghệ cho ta.
Bà ấy vừa dạy vừa nói: “Đào Đào của ta, chỉ mong con không cần dùng đến.”
Thực sự ta không cần dùng đến.
Ta vỗ tay cười đáp, “Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn*, chúng ta giờ không tốt sao?”
*Bài Ẩm Tửu thứ năm của Đào Tiềm
Tiểu Diệp lại hưng phấn lên, nghĩ rằng khi ngô chín sẽ làm bánh, đến lúc đó sẽ nấu một nồi đồ ăn thật lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Qua mấy ngày sau, Tống gia gửi đến một bức hòa ly.
Ta rang một đĩa hạt dưa đậu tương, bắt đầu suy nghĩ về việc bán thôn trang để trở về huyện Phụng.
Hai nữ tử hồi hương, rốt cuộc có chút không an toàn, nhưng thôn trang này có an toàn không? Cũng chưa chắc.
Ta chỉ có thể cố gắng gần gũi với bà con láng giền ở các thôn gần đây, cố gắng không bị xa lánh.
Bọn ta chưa kịp đợi ngô chín, lại nhận tin huyện Phụng hạn hán, mùa màng thất thu.
Trong nhà ta còn phụ mẫu huynh tẩu, mẫu thân và tẩu tử tuy tiết kiệm, nhưng mùa màng không có thu hoạch cũng không thể làm gì.
Năm đói kém, xác c.h.ế.t đầy đồng, ta nghĩ đến mà sầu lo.
Mỗi bước mỗi xa
Ta không thể ngồi yên.
Tiểu Diệp khóc đòi về.
Ta an ủi nàng ấy, trên đường đi tìm Lục Chiêu, gặp được Lục Chiêu.
Ta vốn đang lo lắng, thấy bộ dáng của hắn bình thản, không biết vì sao cũng không còn bồn chồn nữa.
“Đừng nóng vội, ngươi viết một bức thư đưa cho ta, ta sẽ nhờ lão Mạc mang thư đi một chuyến đến huyện Phụng. Gia đình của các ngươi tuy gặp thiên tai, nhưng vài ngày này vẫn còn lương thực.”
“Có thể cho ta và Tiểu Diệp cùng về với lão Mạc không?”
Tiểu Diệp vội vàng nói, “Bọn ta có thể giúp ngươi làm việc để báo đáp.”
“Đương nhiên có thể, chuyện báo đáp không cần nhắc lại, bọn ta cũng thường nhận được sự giúp đỡ của các ngươi, đã là đồng hương thì không cần phân chia rõ ràng như vậy. Việc này nên sớm chứ không nên muộn, vài ngày này dân chúng còn lương thực, chưa loạn lạc, qua một thời gian nữa, sợ rằng sẽ không thái bình.”
“Vậy trong nhà ngươi...”
“Nhà ta là phú hộ ở huyện Phụng, ăn uống không lo, chỉ sợ nạn dân nổi loạn, phú hộ sẽ gặp họa, nhưng ta đã gửi thư về nhà, dặn bọn họ mở kho phát lương thực, nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì lớn, lương thực cứu trợ của triều đình cũng nên sắp tới, chỉ mong lương tâm của Tống Nhàn nhiều hơn được vài phần.”
Hóa ra đại thần đến cứu trợ thiên tai lần này là Tống Nhàn.
Khương a bà từng cảm thán với ta, dân chúng sống khó khăn, đôi khi một ý nghĩ của người có quyền thế có thể quyết định sống c.h.ế.t của nhiều người.
Tống Nhàn đối xử không tốt với ta, nhưng ta hy vọng hắn ta đối xử tốt với dân chúng.
Ta viết thư cho phụ mẫu, dặn bọn họ đưa Tiểu Diệp và Khương a bà cùng đi theo lão Mạc lên kinh thành.
Lão Mạc ngay hôm đó đã ra roi thúc ngựa lên đường đến huyện Phụng.