Vết Nứt Con Tim

Chương 98



"Chad, hay chúng ta chờ cứu viện tới?" 

Dù chỉ lộ ra đôi mắt nhưng có thể thấy được sắc mặt của Chad giờ khắc này vô cùng đáng sợ. 

"Nói những việc này sau đi." 

Đôi tay thoăn thoắt không ngừng sơ cứu người, nhưng số quân sĩ bị thương quá nhiều, xe quân đội vừa chở người bị thương về, hiện tại vẫn chưa quay trở lại. Ở trong một ngôi nhà không mái ngói, bốn hướng bao quanh những bờ tường lạnh lẽo. Bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g đạn b.o.m rơi, ầm ầm nhức nhói cả màn nhĩ. Mặt đất rung chuyển sau mỗi lần b.o.m nổ. 

Silas chạy vào, không kịp thở đã vội nói: "Không được rồi, xe bị kẹt không thể đến ngay bây giờ." 

Chad chửi thề một câu, gằn giọng nói: "Cậu mang đồng chí này về trại đi, mang hai bác sĩ đến đây hỗ trợ. Bên Lena sao rồi? Vẫn còn đồ cứu thương chứ?" 

"Cô ấy sắp cạn kiệt rồi." 

"Vậy thì mau về dẫn người đến đây." 

Silas có hơi chần chừ: "Bên đội trưởng..."

Tống Miên đang cật lực đáp trả ở bên ngoài, cố giữ vững nơi này, bởi, nơi này là nơi để các quân sĩ bị thương có thể trú ngụ sơ cứu. 

"Tôi sẽ báo cáo với đồng chí Song sau, cậu mau đi đi." 

Khai chiến chỉ mới vỏn vẹn hai giờ, thiệt hại nhiều không phải bên quân đội mà bên tổ chức cực đoan, người bên quân đội bị thương chủ yếu là quân đội chính phủ. Nước A vẫn còn kém về mặt quân đội, cho nên không thể tránh khỏi tình huống tổn thất. 

Tống Miên cúi đầu, tránh đi những trận đất đá nổ tung bay tứ phía. Cách năm mét là Clinton đang nổ lực đáp trả bên phía đối diện bằng những làn đạn toé ra lửa, mang theo hận thù tiến thẳng về phía quân địch. 

Phía dưới, hai bên đánh nhau vô cùng tàn khốc, những lưỡi d.a.o không mắt giáng xuống như roi mây, những viên đạn lạnh lẽo đi theo hướng chỉ định, nhanh chóng xuyên qua từng tấc da tấc thịt. 

Mảnh đất này không chỉ có hơi ẩm của ngày mưa đêm qua, mà hôm nay còn lưu lại m.á.u tanh chiến trường. 

Hai tình nguyện viên đã tới, Sơn Chi được bố trí tiếp ứng theo sau Chad. Cố Y Y được Silas bàn giao đến nơi của Thẩm Phiên. 

Vừa đến nơi đã chứng kiến cảnh bơi rơi đạn lạc như này, khiến Cố Y Y cũng hơi hoảng hốt. 

Thẩm Phiên đưa tay bịt lại miệng vết thương của binh sĩ, nhìn Cố Y Y gấp gáp lên tiếng: "Bông băng đâu? Đưa tôi!" 

Ba người rồi năm người, dần dần xung quanh Cố Y Y chỉ toàn là màu áo quân đội. Cơ thể nhỏ bé đã không còn thấy đâu nữa.

Ở chỗ Sơn Chi cũng không mấy khả quan, cô nhanh tay làm việc, không nhịn nổi mà hỏi: "Sao nhiều binh sĩ bị thương như vậy? Burnice chưa đến ư?" 

Chad trả lời trong tâm trạng bực tức: "Càng đến gần căn cứ của bọn chúng sẽ có nhiều tình huống không thể lường trước. Muốn đánh vào trụ điểm, phải diệt hết mớ rêu bên ngoài." 

Cho nên, đây chỉ là lớp nhỏ bảo vệ thành, những đội khác cũng như đội của Tống Miên, họ cố gắng đánh vào, nếu không e là không thể bắt được cọp trong hang. 

Thông qua ống nhòm, Tống Miên cảm nhận có điều gì đó không bình thường, làn khói ở đằng kia là như thế nào? 

Tại sao lại có khói ngay lúc này?

Trong lòng Tống Miên có dự cảm không lành, là điềm xấu, anh lớn giọng nói với Clinton: "Phải tốc chiến tốc thắng, làn khói kia có gì đó không ổn." 

"Được." 

Cả hai phóng nhảy xuống đất, lưỡi d.a.o không mắt hướng tới hai người c.h.é.m tới. Tống Miên nghiêng người, đạp vào bụng tên kia một cú trời giáng, sẵn tiện kết liễu bằng một viên đạn từ khẩu s.ú.n.g trường của đồng chí nọ. 

Tình hình hiện tại vẫn còn vô cùng náo loạn, hai bên vẫn chưa hạ nhiệt thì một căn nhà bất ngờ nổ tung, hiện ra đám lửa mà Tống Miên sinh nghi. 

Bọn tổ chức lui về với vẻ mặt đắc ý, đứng phía sau ngọn lửa dần cháy lớn, rồi dần những tiếng cười vanh vảnh khắp nơi. Bọn chúng hả hê cười, vui sướng chứng kiến từng ánh mắt câm hờn của những chiến sĩ trong màu áo người lính.

Tống Miên, Clinton không khỏi bất ngờ khi chứng kiến cảnh trước mắt. 

Người binh sĩ hăng hái nhiệt huyết mà Tống Miên có c.h.ế.t cũng muốn xông vào b.o.m đạn cướp lại, bây giờ đang bị lửa bao quanh đốt cháy. 

Clinton buông xuôi khẩu súng, tiến lên một bước, nghẹn ngào kêu lên: "Richer." 

Ở giữa n.g.ự.c Richer là một cây sắt nhọn, mà thanh sắt dài đó hướng lên 75 độ, ở phần cuối cố trụ bằng một thân gỗ to, xung quanh phừng phực lửa dưới chân. Đỉnh sắt bén nhọn đ.â.m xuyên qua giữa ngực, cả người Richer lơ lửng trên không với tư thế hai tay hai chân buông lỏng, đầu Richer bị buộc vào thanh sắt ở phía sau. Như vậy, tạo nên một dấu cộng. 

Không thể diễn tả nổi cảm xúc hiện tại của các chiến sĩ nơi đây. Đặc biệt là Clinton - người đã từng chứng kiến Richer bỏ mạng. 

Câm hờn, hận lại càng thêm hận.

Máu khắp người Richer dường như đã khô lại, màu đỏ sẫm bám khắp người Richer, cứng nhắc như vỏ cây. 

Đây chắc chắn là mưu đồ của bọn chúng, bọn chúng muốn cho quân đội nhìn thấy binh sĩ dù đã c.h.ế.t vẫn bị đầy đoạ, bị bọn chúng giẫm nát dưới chân, tôn nghiêm cuối cùng của một người binh sĩ hết mình vì Tổ quốc lại nhận được sự sỉ nhục không thể tha thứ này. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trên mặt Richer ngoại trừ những vết thương lúc trước ra thì không có gì khác. Chỉ là từ cổ đến thắt lưng đầy rẫy vết d.a.o đâm, còn có hai đôi chân ghim lưỡi d.a.o lên đó, bọn chúng xem đây là chiến lợi phẩm mà kiêu ngạo đắc ý. Richer là người thuộc đội Burnice, khi g.i.ế.c được lính của Burnice thì đây chính là cách ăn mừng của bọn chúng. 

Tống Miên nghiến răng, cuộn chặt nắm đấm, nhìn binh sĩ ở phía trên cao, niềm khát vọng quyết liệt bùng cháy. 

"Clinton, dù bất cứ giá nào tôi cũng sẽ mang đồng chí Richer trở về, cậu hỗ trợ cho tôi." 

"Được, cẩn thận." 

Clinton gào lớn: "Binh sĩ ta quyết tiêu diệt kẻ thù, trả thù cho binh sĩ đã hy sinh, xông..."

"A a a a!" 

Cố Y Y hét lớn, thấy thân ảnh Richer ở trên cao dần trở nên không bình tĩnh, nước mắt tuôn trào, tinh thần không ổn định, kích động bước chân dồn dập chạy về phía trước. Thẩm Phiên kéo cô ấy lại, nhưng giờ khắc này Cố Y Y dường như đã mất hết lý trí, dùng sức thật mạnh đẩy ngã Thẩm Phiên sang một bên, bất chấp mọi người ngăn cản xông lên chỗ Richer. 

Gương mặt đó, dáng hình đó, Richer mà ngày đêm cô nhớ mong. Người bị đầy đoạ ở trên đó là Richer, là Richer của cô. 

"Richer..." Cô gái thảm thương cất tiếng da diết kêu lên cái tên trong đau đớn. 

Đáng tiếc, t.h.i t.h.ể lạnh ngắt, lửa cháy lớn lên, phừng phừng thiêu chân Richer. 

Mùi vải vóc pha lẫn một mùi khó chịu bốc lên.

Cố Y Y càng kích động, gào thiết muốn xông lên, Tống Miên và Clinton mỗi người hai bên giữ lấy cô. Sơn Chi nghe âm thanh quen thuộc liền tức tốc chạy ra, vô tình trông thấy tình huống trước mắt, làm cô không thốt nổi nên lời, hoảng hốt chạy đến ôm lấy Cố Y Y mà trấn an.

"Y Y, bình tĩnh lại, không sao, nghe mình nói..." 

"A a a."

"Buông ra! Đó là Richer! Là anh ấy! Sơn Chi, cậu buông ra! A a a!" 

Cô nàng cái gì cũng không nghe, gào khóc thảm thương nhìn Richer ở trên cao. Lửa dưới chân dần dần lan rộng ra, cả người bị lửa bao quanh. 

Richer đã c.h.ế.t nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh tượng hành hạ thể xác này. Thứ mà anh hy sinh thực sự quá nhiều, anh không nợ nước nợ dân nhưng anh nợ Cố Y Y một đời.

"Richer, trả anh ấy lại cho tôi, các người trả anh ấy lại cho tôi!" 

Vành mắt Sơn Chi đỏ bừng, ôm lấy Cố Y Y vào lòng. Tống Miên nhìn cô gái khóc tan nát cõi lòng liền không cầm được đau thương trên mặt: "Cô yên tâm, dù hôm nay có c.h.ế.t tại đây, tôi cũng sẽ mang Richer trở về." 

Ánh mắt Tống Miên lướt ngang qua Sơn Chi trước khi vụt chạy đi. 

Giọng Clinton nghẹn ngào nhưng đầy chắc nịch: "Tôi nợ Richer trách nhiệm của một người đội trưởng, hôm nay sẽ dùng tính mạng này trả lại cho cậu ấy." 

"Binh sĩ, xông lên!" 

"Lên!" 

Thẩm Phiên tiến lên, nhắc nhở Sơn Chi phải mang Cố Y Y nhanh trốn đi, chiến trường loạn lạc, không thể điều khiển được hướng đạn hướng b.o.m bay tới. 

Sơn Chi đỡ người đứng dậy, thật không ngờ trong phút giây không chú ý, Cố Y Y vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của cô. Hướng tới bọn khủng bố đang xông tới, ánh mắt rực lửa thù cháy lớn. Nhặt lấy khẩu s.ú.n.g ngắn dưới đất, run rẩy đưa lên, bước chân vẫn không ngừng lại, đây là lần đầu tiên cầm lấy thứ khủng bố này, nhưng lý trí Cố Y Y đã mất hết khi chứng khiến cảnh Richer bị đ.â.m xuyên rồi thiêu đốt. 

Y Y, Cố Y Y.

Lần này anh đọc đúng tên em rồi chứ.

...

Lời cầu hôn lại biến thành lời xin lỗi.

...

Anh nợ em một lời xin lỗi.

Anh nợ em, nợ em một đời.

...

Lời nói trong máy ghi âm vẫn không ngừng vọng lên, khiến Cố Y Y càng muốn g.i.ế.c bọn chúng hơn.

Cố Y Y cố gắng kiềm nén giọng nói đang run rẩy của mình. Chỉa s.ú.n.g về hướng bọn chúng, giận dữ gào lên: "Trả mạng Richer lại cho tao, chúng mày phải chết, chúng mày đã g.i.ế.c Richer, tao phải khiến chúng mày c.h.ế.t theo anh ấy, làm đệm lưng cho anh ấy. Lũ khốn nạn, chúng mày phải đền mạng cho anh ấy!!!" 

Âm thanh đau đớn không ngừng vang vọng cả bầu trời, ngón tai Cố Y Y dứt khoát hạ xuống. 

*Pằng*

*Pằng*