Hai thanh âm nhức tai vang lên cùng một lúc. Hai chân Cố Y Y run rẩy khụy xuống, ôm lấy bụng mình, vẻ mặt đau đớn, chỉ trong giây lát bàn tay cô ấy đầy m.á.u tươi.
"Y Y!"
Sơn Chi và Thẩm Phiên bị tiếng b.ắ.n này làm cho kinh hồn bạt vía, chạy thụt mạng đến nhưng đã có kẻ đã nhanh tay hơn.
Kẻ hung tợn cười đắc thắng, lộ ra bộ răng vàng khè ghê tởm, bóp lấy cổ Cố Y Y mạnh bạo kéo lên, kề môi vào vành tai cô hít lấy một hơi, nâng cao giọng khinh bỉ, thản nhiên khiêu khích: "Ngày hôm đó tao đã cầm d.a.o từng nhát từng nhát một đ.â.m vào người nó, nhìn thấy cảnh nó đau đớn quằn quại khi bị anh em tụi tao hành hạ thật sảng khoái. Chứng kiến cảnh hơi thở nó dần kiệt quệ chính là một cảnh tượng tuyệt vời biết bao, nhưng... "
"Nhưng thứ tao muốn thấy nhất, chính là tất cả xác của bọn Burnice."
Gã nhìn gương mặt đau đớn kia mà sanh ra tia hứng thú.
"Cô em à, cần gì để tâm đến một thằng đã chết, chi bằng đi theo bọn anh, anh đây sẽ cho em sung sướng một đời. Ha ha ha."
Càng nói tinh thần Cố Y Y càng bị kích động, dễ dàng đi vào con đường bất bình tĩnh. Hai ngọn lửa thù không ngừng bóc cháy trong đôi đồng tử, cô không cảm giác vết thương ở bụng đau mà bị đau đớn bởi cái c.h.ế.t của Richer.
Cố Y Y trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày - câm - miệng!"
Không thể chấp nhận được những ngôn từ sỉ nhục, Cố Y Y dù hết sức vẫn muốn vùng vẫy thoát khỏi tay hắn để trả thù cho Richer.
Bàn tay bóp lấy cổ không ngừng gia tăng sức lực, chỉ cần thêm chút lực thì sắc mặt Cố Y Y càng tái nhợt hơn. Bên này, Sơn Chi gấp đến mức muốn khóc, nhìn đông nhìn tây vẫn không biết lấy thứ gì để cứu Cố Y Y khỏi tay hắn.
Thẩm Phiên cuộn chặt tay, dùng chút võ thuật mà mình học được đánh những kẻ xung quanh đang điên cuồng xông tới.
Cảnh tượng hoảng loạn, bụi bay mịt mù, xung quanh chỉ có âm thanh đánh nhau. Mỗi người đều tập trung hạ gục kẻ thù, có người trông thấy muốn xông lên giải cứu lại bị ngăn bởi những lưỡi d.a.o bén nhọn ập tới.
Hiện tại, Cố Y Y đang gặp nguy hiểm, nếu cứ thế này... Sơn Chi ngẩng đầu, nhìn chàng lính đã hy sinh nhưng vẫn đang phải gánh chịu nỗi đau mà kẻ thù mang lại.
Cô nhớ đến chàng trai ngại ngùng nói với cô là phải nói giúp mình ít câu để thuyết phục cô bạn thân đồng ý hẹn hò.
Nhớ đến chàng lính trẻ dùng sự chân thành và sự ngây ngô theo đuổi cô gái mình thích.
Tống Miên bị bao vây bởi một đám người cao lớn, Clinton và anh dựa lưng vào nhau, thủ thế.
Clinton nói: "Tôi sẽ tìm cách để cậu thoát khỏi đây, sau đó giải quyết tên kia."
"Tôi sẽ bảo Silas qua hỗ trợ cậu."
"Thằng nhóc đó còn đang bị bao vây phía của Chad kia kìa."
"Chết tiệt!"
Clinton né người, tránh được một cú đ.ấ.m lao tới, Tống Miên chéo hai tay đỡ được đòn, anh dùng chân đáp trả một cú ngay bụng. Khi đám người đánh nhau tán loạn, đây chính là lúc Tống Miên lao nhanh ra ngoài.
"Trăm sự nhờ cậu đó, Song!"
*Pằng*
Sơn Chi lòm còm lén lút nhặt một khẩu s.ú.n.g trong tay người chết, họp tác với Thẩm Phiên nhân cơ hội đó mà nhắm bắn. Trình độ b.ắ.n s.ú.n.g của cô không điêu luyện, hướng đạn bị lệch, chỉ một chút nữa thôi, người bị thương là Cố Y Y.
Đây là một lần đặt cược, nếu không Cố Y Y sẽ bị gã g.i.ế.c c.h.ế.t trong lòng bàn tay.
Bắp chân gã khụy xuống, đôi mắt đỏ ngầu vằn lên tơ máu, bởi vì chân đột ngột đau đớn nên gã buông lỏng tay, mạnh mẽ vứt Cố Y Y xuống đất, ôm lấy bắp chân của mình, nhìn về hướng người phụ nữ còn đang hổn hển cầm lấy súng, hét lớn:
"Mẹ nó!" Gã cắn răng chửi ầm lên.
Gã ta muốn dùng s.ú.n.g đáp trả nhưng Thẩm Phiên không để điều đó xảy ra, cô ấy xông tới. Bởi vì gã bị thương cho nên Thẩm Phiên dễ dàng đá khẩu s.ú.n.g trong tay văng ra xa. Hắn chỉ bị thương ở chân, người đàn ông to lớn này vẫn có thể tiếp tục đấu tay đôi với Thẩm Phiên, chỉ là hạn chế dùng chân đáp trả.
Cố Y Y nằm dưới đất, nhọc nhằn hít lấy không khí ít ỏi. Trước mắt cô nàng nhìn rõ mòn một khuôn mặt của Richer, đầu anh gục xuống, như đang chứng kiến sự đau đớn của cô gái anh thương.
Richer, em đau lắm.
Đau lắm đó.
Cô đau khổ nghẹn ngào khóc lên, mặc cho m.á.u ở bụng không ngừng tuôn ra, lòm còm bò dậy lảo đảo chạy đến đám lửa đang cháy to.
"Richer... Không sao rồi, em đưa anh về nhà."
"Không sao rồi, sẽ không còn đau nữa."
"Richer..."
Cô nàng ngửa cổ khóc như một đứa trẻ, miệng nghẹn đắng kêu tên anh, nhưng đáp lại chính là tiếng kêu hớt hải của Sơn Chi.
"Y Y, mau quay lại đây, nhanh lên!"
Đáng tiếc, tâm trí cô nàng chỉ một mực in lên người mà mình thương, không nghe bất cứ âm thanh gì khác.
Sơn Chi gấp rút, trước khi gã ta lấy được s.ú.n.g phải mang Cố Y Y trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thẩm Phiên bị gã đánh một phát lảo đảo ngã xuống, vừa đứng lên đã bị đàn em của gã xuất chiêu đánh tới. Cô ấy rất muốn ngăn cản nhưng có lẽ tiếp sau đây phải để Sơn Chi tự lo liệu rồi.
Sơn Chi bỏ hết tất cả, lo lắng sốt ruột vừa chạy đến vừa dò xét gã ta đang nhấc chân đi đến nơi khẩu s.ú.n.g bị văng xa.
"Y Y! Mau tránh ra!"
Nòng s.ú.n.g lạnh lẽo chỉa về phía đầu Cố Y Y, gã lạnh lẽo nhìn, nhếch miệng nói thầm: "Tao sẽ b.ắ.n c.h.ế.t nó trước, rồi sẽ xử lý con đàn bà ngu xuẩn kia đã dám b.ắ.n tao."
Tiếng cười man rợ cùng đôi mắt vằn tơ m.á.u của gã vang vọng, và rồi sau đó tiếng đạn phát ra như trời đánh vào tai, một thân thủ nhanh như tia chớp bay tới, đem Cố Y Y ôm vào lòng lăn tròn dưới đất mấy vòng lớn.
Cố Y Y lúc này mới ý thức được cơn đau ở bụng, không còn sức để đứng dậy, cuộn tròn người nằm bất động, nhưng đôi mày nheo lại, vẫn đưa ánh mắt nhìn chầm chầm người đối diện.
Bắp tay phải của Tống Miên bị đạn xẹt qua, có chút đau đớn, theo đó m.á.u cũng tuôn trào ra ngoài. Anh chống tay nâng người rời khỏi Cố Y Y, giọng điệu gấp gáp nhưng nghiêm túc: "Richer không muốn nhìn thấy cô như thế này, cậu ấy đã hy sinh để cứu lấy mọi người, cô nên tự hào về Richer, đừng coi thường mạng sống của mình!"
Dứt lời, không còn nhiều thời gian, anh lao đi như chiến mã, xông tới chỗ tên kia cùng hắn tỉ thí. Sơn Chi vội vàng chạy đến, không ngừng lo lắng đỡ cô ấy dậy, vành mắt đỏ hoe không thể ngăn nổi những giọt nước mắt lo sợ.
"Y Y, cậu sao rồi Y Y? Đừng làm mình sợ, Y Y..."
Cô vừa nói vừa cố sức đỡ lấy cô gái không còn sức lực lên, nhìn xung quanh để tìm nơi an toàn.
Cố Y Y nhìn Sơn Chi một cái, giọng điệu áy náy: "Chi, mình xin lỗi." Rồi nhìn về hướng Richer, đám cháy đó đã được các quân sĩ cố gắng vừa chiến đấu vừa dập tắt: "Tống Miên nói đúng, Richer đã cố gắng hết sức, mình nên tự hào về anh ấy."
Giọng điệu Cố Y Y đầy đau đớn, trước khi ngất đi, ánh nhìn thương nhớ vẫn luôn dừng lại trên gương mặt của Richer.
Sơn Chi ôm người bất tỉnh trong lòng, cả người cô đều lo lắng hốt hoảng. Cố gắng đi thật nhanh, mang người trú vào căn nhà xi măng cũ kỹ.
Tạm thời phải băng bó để ngăn máu, sau khi trở về phải lập tức phẫu thuật lấy đạn ra.
Phía sau nhà có tiếng xe quân đôi, đó là xe cứu viện mang người bị thương trở về nơi đóng quân. Ở đây rất cần bác sĩ, Sơn Chi chỉ đành để binh lính đưa Cố Y Y trở về trị thương trước.
Xe tức tốc rời đi ngay sau đó, Sơn Chi trốn trong phòng, đôi mắt không ngừng chứng kiến cảnh hoảng loạn bên ngoài, trong tay cô là khẩu s.ú.n.g ngắn nhặt được, đây là thứ để cô phòng thân.
Cổ họng khô khan đau rát, khiến cô nhăn mày mỗi khi nuốt nước bọt.
Có một thân ảnh bay vụt vào và nằm bất động, rên lên những tiếng kêu khừ khừ đau đớn. Sơn Chi nhìn chăm chú hai giây rồi giật mình kéo người vào sát góc trong cùng. Cô kéo mặt nạ xuống, thấp giọng lay người nọ, nôn nóng gọi: "Silas, Silas."
Silas cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu, khoé môi cong lên, thều thào: "Không sao."
Cậu bị bọn chúng vây đánh khi mở đường cho Chad giải cứu Richer, tưởng rằng là sẽ bị giẫm c.h.ế.t dưới chân bọn chúng, không ngờ ngay sau đó Tống Miên đã lau tới, giải quyết vài tên, túm cổ áo Silas lôi kéo vào trong này rồi đóng cửa mạnh một cái, phóng nhanh ra ngoài.
Toàn thân cậu nơi nào cũng đều m.á.u me và dấu chân, thậm chí còn có vết d.a.o cắt hai bên tay, bên hông là một mảng m.á.u ướt đẫm.
Cậu còn thở đã là may lắm rồi.
Sơn Chi bị dọa, khuôn mặt thoắt cái chuyển sang trắng bệch. Nhanh chóng kéo cậu trốn vào trong góc, mở hộp cứu thương ra bắt đầu băng bó.
Khi cài lại khuy, bên ngoài có tiếng bước chân loạn xạ, cô sợ hãi gục đầu nép mình vào. Cách một mét bên tay phải là ô cửa sổ. Sơn Chi khó khăn nuốt xuống một ngụm, rón rén nép sát vào bờ tường xi măng, ở một góc nhỏ hé mắt nhìn bên ngoài.
Có một gã đang ngồi dưới cửa sổ, gấp gáp dùng vải sơ sài băng lại cánh tay gần như sắp đứt lìa.
Đang âm thầm quan sát thì gã bất ngờ nghiêng đầu, cô sợ muốn bay hồn vía, thiếu điều phát khóc. Sơn Chi ôm lấy tim mình, gục đầu xuống, rón rén trở về bên cạnh Silas.
Đầu óc Silas dần thanh tỉnh, cậu lòm còm muốn ngồi dậy xông ra ngoài, Sơn Chi vội vàng ra hiệu im lặng, cô lại lén nhìn, thấy bên ngoài không có ai mới thở phào.
Nhớ đến tình cảnh quân sĩ ở bên ngoài vẫn còn đang dốc sức chiến đâu, khí thế sôi sục hừng hực chống tường đứng dậy. Hai mắt Silas vằn máu, một tay ôm bụng một tay cầm chặt một khẩu s.ú.n.g trường, lảo đảo rồi dựa vào tường thở dốc. Nhận thấy cậu muốn xông ra ngoài, Sơn Chi hoảng loạn rối riết kéo lấy tay cậu, thấp giọng kêu lên từng thanh âm nỉ non: "Silas, đừng đi ra ngoài đó, cậu sẽ chết."
Silas nghiến răng, ánh mắt bừng lửa thù nhìn đăm đăm bên ngoài cửa sổ đang tái hiện khung cảnh c.h.ế.t chốc, và thân ảnh nguôi lạnh của Richer. Những hình ảnh đó đã che mất thần trí của cậu, chỉ để lại sự kiên định, sự bất chấp.
"Sun, nếu tôi trốn tránh, tôi là kẻ hèn hạ không xứng đứng trong hàng ngũ quân đội, cả đời này sẽ hổ thẹn với những binh sĩ đã hy sinh."
"Tôi không sợ chết, tôi không phải là con rùa rụt đầu, mong chị hiểu cho."
Cậu gạt tay cô ra rồi vụt chạy.
Trước khi rời đi còn dặn dò Sơn Chi phải ẩn nấp cho kỹ.
Silas chỉ là một cậu nhóc hai mươi hai tuổi, khi đụng tới lòng tin của bản thân, cậu chính là một người trưởng thành chính chắn.
Nhìn thân thể lảo đảo muốn vấp ngã lại chống tay đỡ lấy, vác s.ú.n.g vực dậy, cô thấp giọng kêu lên: "Silas."
Tiếng s.ú.n.g tiếng rên gào thét không phân biệt rõ địch ta, Silas xông tới, cùng Tống Miên bao vây xung quanh nơi Richer bị treo lên. Ở trên đó, Chad và binh sĩ cố gắng mang Richer xuống, nhưng bọn chúng buộc dây quá rắc rối, lại thêm độ cao, mà bọn họ chỉ có thể dùng lưng binh sĩ để làm thang leo lên.
Bên ngoài mặt nạ Tống Miên nồng nặc mùi tanh hôi của máu, không biết đây là m.á.u của kẻ thù hay là của binh sĩ, hay là của chính mình. Anh chỉ biết, một kẻ lao tới sẽ gọn ghẽ c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o trên đầu s.ú.n.g và nắm đ.ấ.m của anh.
Liếc mắt nhìn cậu nhóc gắng gượng bên cạnh, không giấu nổi sự tức giận mà khiển trách: "Ai cho cậu ra đây? Cậu muốn chống đối mệnh lệnh của tôi?"
Silas dùng đầu s.ú.n.g gạt lưỡi d.a.o xông tới, sức cùng lực kiệt cho nên tránh đc lưỡi d.a.o này cũng rất chật vật mới né được. Cậu thở dốc: "Đội trưởng, em phải cùng mọi người g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng, có c.h.ế.t em cũng thấy mãn nguyện lắm rồi."
"Tự đ.â.m đầu chết!" Tức quá Tống Miên chỉ có thể trừng mắt mắng một câu.