"Đúng, là tôi."
Tôi thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Con gián đó là do tôi cố ý bỏ vào. Phải nhờ bạn tôi bắt từ trên một chuyến tàu hỏa đấy, không dễ dàng gì đâu!"
Trần Linh Linh trừng lớn mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
"Cô… cô thừa nhận rồi!"
Tôi bình thản nhìn cô ta, nhún vai:
"Đúng, tôi thừa nhận."
"Tuy nhiên…"
Tôi cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh như băng:
"Không một ai tin cô đâu. Trong mắt mọi người, họ chỉ nghĩ rằng cô đã dồn tôi đến bước đường cùng."
"Thẩm Tiểu Ngọc! Ở đây có camera giám sát! Cô nghĩ tôi sẽ để yên cho cô sao?"
Tôi vờ như giật mình, đưa tay che miệng, vẻ mặt đầy hoảng hốt:
"Ối trời ơi! Trợ lý Trần muốn kiểm tra camera sao?"
Trần Linh Linh lập tức tỏ ra đắc ý:
"Giờ thì cô sợ rồi phải không?"
Tôi chậm rãi nở một nụ cười đầy trêu chọc, ánh mắt mang theo chút giễu cợt.
"Sợ ư?"
"Trợ lý Trần có đoán được vì sao tôi lại chọn ngày hôm nay để hành động không?"
Nụ cười trên môi cô ta đông cứng lại.
Tôi khẽ bật cười:
"Bởi vì hôm nay hệ thống camera đang được bảo trì định kỳ mà, trợ lý Trần."
Sắc mặt cô ta lập tức tái mét, đôi mắt từ căm ghét dần chuyển thành sợ hãi.
Tôi chậm rãi tiến lên một bước, giọng điệu đầy châm chọc:
"Cảm giác bị vu oan thế nào? Có thấy khó chịu không?"
Cô ta lắp bắp, giọng nói run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thẩm Tiểu Ngọc… cô… cô… Được lắm!"
Tôi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Sao thế? Mới vậy mà đã sợ rồi à?"
Tôi nhìn cô ta, giọng điệu lạnh như băng:
"Trần Linh Linh, đây mới chỉ là khởi đầu thôi."
Trần Linh Linh gần như bỏ chạy khỏi quán cà phê của tôi.
Mọi người xung quanh không biết tôi đã nói gì với cô ta, nhưng từ hôm đó, quán cà phê của tôi không còn bị quấy rối nữa.
Một tuần sau, Chương Trình xuất hiện.
Hôm đó, anh ta vội vã trở về từ chuyến công tác. Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, có chút chức sắc, bụng bia, đầu hói… những đặc điểm điển hình của đàn ông trung niên, anh ta chẳng thiếu thứ gì.
Nhìn bộ dạng đó của anh ta, tôi bỗng không hiểu nổi… Năm xưa mắt tôi đã mù đến mức nào mà lại đem lòng yêu một người như vậy?
Chương Trình nhìn tôi, rõ ràng có chút ngỡ ngàng. Dù gì cũng đã ba năm không gặp.
Ba năm trong tù, tôi sụt mất tám cân. So với dáng vẻ trước đây - khi phải vừa làm việc quá sức, vừa lo toan chuyện nhà cửa khiến cơ thể béo lên vì căng thẳng - thì bây giờ, tôi trang điểm chỉn chu, dáng người thon gọn, khiến những nhân viên mới đến đôi khi cũng phải lén nhìn khi mua cà phê.
Tôi của hiện tại và hình ảnh người vợ trong ký ức của anh ta, hoàn toàn khác biệt.
Chương Trình bước đến gần, hạ giọng:
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Lúc này là giờ làm việc, quán cà phê hầu như không có khách, nhưng anh ta vẫn cẩn thận nhìn quanh, sợ có người nghe thấy.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, thản nhiên đáp:
"Giữa tôi và anh, chẳng còn gì để nói cả."
Gương mặt Chương Trình trầm xuống. Anh ta cố gắng dùng cái giọng điệu gia trưởng ngày trước để gây áp lực với tôi:
"Tiểu Ngọc, em ra tù rồi sao không báo cho anh một tiếng?"
Tôi ngước mắt, bật cười lạnh lùng:
"Báo cho anh ư?"
"Để anh có thời gian chuẩn bị, rồi tìm cách tống tôi vào tù thêm một lần nữa à?"
Khuôn mặt anh ta thoáng cứng đờ. Giọng nói dần trở nên lạnh lẽo:
"Tiểu Ngọc, tất cả mọi người ở đây đều biết em từng có tiền án. Em không thấy mất mặt sao?"
Tôi nhướng mày, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.