"Tiền án ư?"
"Anh đang nói đến cái tội danh mà anh và Trần Linh Linh đã cùng nhau vu oan cho tôi ba năm trước sao?"
Chương Trình sững sờ.
Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, tôi lập tức đỏ hoe mắt, nhìn anh ta chằm chằm:
"Chương Trình, tôi đứng ở đây, có phải đã khiến các người sợ hãi rồi không?"
Tôi bật cười lạnh, ánh mắt chất chứa đầy căm hận:
"Tôi chính là muốn ở đây, để các người ngày ngày ra vào đều phải nhìn thấy tôi!"
Chương Trình cau mày, lại dùng cái giọng bề trên đầy ngạo mạn đó nói:
"Thẩm Tiểu Ngọc! Cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ba năm trước tôi có thể tống cô vào tù, đương nhiên bây giờ cũng - "
Lời nói của anh ta nghẹn lại giữa chừng.
Bởi vì lúc này, chủ tịch tập đoàn và Phó Duệ đang đứng ngay trong đại sảnh, kinh ngạc nhìn về phía chúng tôi.
Chủ tịch liếc nhìn Chương Trình, lạnh giọng:
"Cậu Chương, dù gì cũng là quản lý cấp trung, ăn nói nên cẩn trọng một chút."
Chương Trình đờ người một lúc, sau đó lập tức thay đổi thái độ, gương mặt đầy vẻ nịnh nọt:
"Chủ tịch, ngài… ngài muốn ra ngoài ạ? Để tôi mở cửa giúp ngài!"
Bị lãnh đạo cảnh cáo ban ngày, nên tối đến, anh ta mới đặc biệt chọn lúc quán sắp đóng cửa, chờ cho nhân viên của tôi đã về hết, mới dám đến tìm tôi một lần nữa.
Tôi vừa lau bàn, vừa hờ hững hỏi:
"Giám đốc Chương, tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Cô cố tình làm tôi mất mặt?"
Tôi khẽ nhếch môi, không nói gì, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
"Chương Trình, anh ngoài việc nịnh bợ cấp trên ra, còn có cách nào khác để leo lên vị trí đó không?"
Bị tôi chọc giận, anh ta nghiến răng, gần như gằn lên từng chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô cứ chờ đấy, Thẩm Tiểu Ngọc! Tôi nhất định sẽ khiến cô phải cuốn xéo khỏi đây!"
Tôi cười lạnh, nhìn anh ta đầy trêu chọc, nghiêng đầu hỏi:
"Không biết ai sẽ là người bị đá ra khỏi đây trước nhỉ? Cứ chờ xem."
Chương Trình giật giật lông mày - tôi quá quen với biểu cảm này của anh ta. Khi nghi ngờ quyết định của tôi, khi chê bai món ăn tôi nấu không ngon, khi mẹ anh ta trách tôi không sinh được con, anh ta đều có cái bộ dạng này.
"Thẩm Tiểu Ngọc, tôi không biết cô đang tính toán âm mưu gì, nhưng - "
Tôi không để anh ta nói hết, khẽ bật cười, nhẹ nhàng cắt ngang:
"Chương Trình, anh có muốn đoán xem vì sao tôi lại tự tin đến vậy không?"
Sắc mặt anh ta cứng đờ, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, phóng to một bức ảnh chụp màn hình.
"Năm ngoái, anh đã dùng thứ gì để bảo lãnh cho công ty đó, chắc anh hiểu rõ hơn ai hết nhỉ?"
Sắc mặt Chương Trình lập tức tái mét, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ tột độ.
Tôi bỏ điện thoại vào túi tạp dề, tiếp tục lau bàn như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Thật ra, vài năm trước công ty đó cũng từng tìm đến tôi."
"Nhưng mà, nhìn vào hồ sơ tài chính của họ…"
Tôi tặc lưỡi, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Nói thật, cho tôi thêm mười lá gan, tôi cũng không dám đứng ra bảo lãnh cho họ."
Tôi dừng lại một chút, sau đó cười nhạt:
"Chương Trình, vì tiền, anh đúng là chẳng màng sống chết."
Anh ta hoảng loạn, bước lên một bước, giọng run rẩy:
"Cô… cô lấy cái này từ đâu ra?"
Tôi khoanh tay, nhìn anh ta đầy chế giễu:
"Con người hành động là vì lợi ích. Anh thử nghĩ xem, tại sao tôi lại có được thứ này?"
Sắc mặt Chương Trình tái nhợt, cả người run lên bần bật. Anh ta thậm chí chẳng còn tâm trạng để đe dọa tôi nữa, mà vội vàng quay người bỏ chạy.