Lão Đại và Lão Nhị nhìn nhau, không ai động đậy.
“Ta sẽ thổi thổi cho nương thân.” Lão Tam được đằng chân lân đằng đầu, muốn thổi thổi cho nương thân là thật, muốn nương thân ôm cũng là thật.
Tiếng tính toán trong lòng tiểu t.ử vang vọng đến mức Khương Trà cũng nghe thấy.
Nàng hơi giãy giụa, cuối cùng vẫn bế tiểu lão Tam lên vào lòng, lắc lư một chút phát hiện tiểu gia hỏa này khá nặng, quả nhiên không ăn uổng công.
Lão Đại và Lão Nhị ngẩng đầu nhìn chằm chằm, tủi thân đến phát khóc vì ghen tị, thầm mắng đệ đệ xảo quyệt không biết xấu hổ.
Lão Tam Cố T.ử Tang đắc ý trong lòng nở hoa, nhưng cũng không quên hình dáng. Nó ôm lấy đầu nương thân, thổi vào vết thương trên trán nàng.
Khương Trà cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không đến mức ném đứa trẻ ra ngoài. Nàng chỉ cảm thấy rất lạ, một cảm giác chưa từng có.
“Nương thân, còn đau không?”
…
Ngươi nghĩ ngươi thổi ra tiên khí chắc, thổi một cái là hết đau sao.
Lời này Khương Trà không nói ra, sợ làm tổn thương tấm lòng chân thành của đứa trẻ, chỉ đành trái lương tâm mỉm cười nói dối.
“Không đau nữa rồi.”
“Nương thân gạt người! Khi tay ta bị ngã trầy da chảy máu, Đại ca thổi cho ta vẫn còn đau mà.”
Khương Trà cạn lời, trong lòng thầm trợn trắng mắt. Đã biết thổi thổi không thể hết đau, vậy ngươi hỏi làm gì chứ?
Thân thể yếu ớt của nàng ôm tiểu gia hỏa này có chút không chịu nổi, liền đặt tiểu gia hỏa xuống.
Cố T.ử Tang tưởng mình đã làm nương thân không vui, đứng tại chỗ lo lắng bấu ngón tay. Nhìn nó như vậy, Khương Trà bỗng cảm thấy đau đầu. Rõ ràng nguyên chủ đối xử với ba đứa trẻ rất tệ, nhưng ba đứa trẻ này cứ như có chứng cuồng ngược đãi, vẫn rất yêu thích nương thân của chúng.
Quả nhiên, những đứa trẻ thiếu thốn tình yêu vì muốn được yêu mà tự hạ thấp mình.
Nàng thở dài trong lòng, dừng bước giải thích: “Ngươi nặng quá, ta ôm mỏi tay mỏi chân.”
“Vậy sau này ta sẽ ăn ít lại.” Cố T.ử Tang vì cái ôm của nương thân mà bất chấp cái bụng.
Lão Đại và Lão Nhị thấy vậy, cũng nói theo: “Chúng ta sau này cũng ăn ít đi.”
… Khương Trà không nói nên lời, im lặng một lúc mới mở miệng: “Nếu các ngươi muốn cả đời thấp bé như vậy thì có thể ăn ít một chút. Nhưng ta sẽ không nuôi ba đứa lùn tịt, lùn tịt không bảo vệ được ta.”
Nói xong lời này liền cất bước đi, lười quản ba tiểu gia hỏa.
Ba huynh đệ vội vàng đuổi theo, ồn ào muốn thể hiện.
“Nương thân, sau này ta sẽ ăn nhiều cơm hơn.”
“Ta cũng ăn nhiều cơm hơn.”
“Ta cũng vậy, ta còn ăn nhiều thịt nữa, chúng nói ăn thịt sẽ cao lớn.”
Khương Trà đi phía trước, bước chân không nhanh không chậm, giữ nhịp để ba đứa trẻ có thể theo kịp. Nghe những lời tranh giành nhau nói ra của ba đứa trẻ, nàng mím môi cười thầm, rồi lại khẽ cười khẩy.
“Còn muốn ăn thịt ư? Nhà chúng ta nghèo đến nỗi sắp không có gạo mà nấu rồi, sau này e là vô duyên với thịt thôi.”
Vừa nghe lời này, Lão Tam liền cảm thấy có lỗi, rồi nói: “Vậy ta không ăn nữa, ta sẽ ăn nhiều rau và cơm.”
“Sắp không có gạo mà nấu rồi à.” Khương Trà cố ý lặp lại câu này, muốn xem ba đứa nhỏ sẽ phản ứng thế nào.
“Vậy nương thân vẫn nên bán chúng ta cho Cố đại gia đi.” Lão Đại nói xong, Lão Nhị và Lão Tam gật đầu, chúng có cùng suy nghĩ với Đại ca.
Khương Trà ngây người, cái gì vậy chứ?!
“Đợi chúng ta lớn lên, học được bản lĩnh của Cố thúc thúc, chúng ta sẽ quay về hiếu kính nương thân.” Lão Đại nói, Lão Nhị và Lão Tam gật đầu, lời Đại ca nói chính là lời chúng muốn nói.
Khương Trà lại một lần nữa ngây người, nhận ra mình đã hiểu lầm ba đứa nhỏ. Nàng dở khóc dở cười, quyết định không trêu chọc ba đứa nhỏ nữa.
“Ta trêu các ngươi thôi. Đã chuộc các ngươi về rồi, đương nhiên sẽ cho các ngươi ăn no mặc ấm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy còn đ.á.n.h chúng ta không?”
Lão Tam cẩn thận hỏi nương thân, cẩn thận nhìn nương thân. Lão Đại và Lão Nhị cũng vậy, chúng cũng nhìn nương thân của mình, cũng muốn biết câu trả lời của nàng.
Khương Trà liếc nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh, nàng khẽ cười. Nụ cười rất dịu dàng, tựa như làn gió xuân, sau đó nàng khẽ mở đôi môi mỏng.
“Sẽ không vô cớ đ.á.n.h các ngươi.”
Vậy là vẫn sẽ đánh. Ba đứa nhỏ không hề thất vọng, chúng rất dễ hài lòng. Ít nhất nương thân sẽ không còn vô cớ đ.á.n.h chúng nữa, như vậy thật tốt, thực sự rất tốt.
Chúng nghĩ, chỉ cần chúng không phạm sai lầm, nương thân chắc chắn sẽ không đ.á.n.h chúng nữa. Nghĩ như vậy, chúng liền nhe răng cười, cười rất ngốc nghếch.
Ít nhất Khương Trà là nghĩ như vậy.
“Từ ngày mai bắt đầu dạy các ngươi học chữ.”
Đọc sách học chữ không phải để ba đứa nhỏ thi đỗ công danh, nàng chỉ không muốn chúng sau này trở thành kẻ mù chữ. Còn việc ba đứa nhỏ có muốn thi đỗ công danh hay không, đó là việc của chúng. Nếu muốn thì nàng sẽ ủng hộ, nếu không muốn cũng không miễn cưỡng.
“Ai da, tên khốn nạn nào đã châm lửa đốt nhà ta, nhà ta, con trai ta huhuhu…”
Khi sắp đến cửa nhà, tiếng khóc than như heo bị chọc tiết vang lên. Nhìn thấy ngôi nhà bị cháy một nửa ở đằng xa, nàng bĩu môi.
Khi ra ngoài đã liếc nhìn qua mà không thấy bóng người của nhà đó, cũng không nghe thấy ai khóc than, còn tưởng đều đã bị cháy c.h.ế.t hết rồi, không ngờ vẫn còn kẻ thở dốc.
Cả nhà súc sinh, không cháy c.h.ế.t thật là đáng tiếc.
Nàng không qua đó xem náo nhiệt, liếc nhìn ba đứa nhỏ đang nhìn về phía đó, nói: “Về nhà.”
Ba đứa nhỏ rất không thích gia đình đại gia gia, vì vậy không ai đi quan tâm tình hình nhà đại gia gia. Dưới sự gọi hỏi của nương thân, chúng ngoan ngoãn đi theo bước chân nàng.
“Này nhà Cố Ngọc, Lão Đại và Lão Nhị nhà đại bá ngươi cháy c.h.ế.t rồi, ngươi không đi xem sao?”
Người nói là phu quân của Trần Lai Đệ, dáng người ti tiện lùn tịt, vừa mở miệng đã để lộ hàm răng vàng ố lớn, thật khiến người ta ghê tởm.
Nàng không thể hiểu được nguyên chủ làm sao có thể chịu đựng được việc loại người này tiếp cận. Mặc dù không để kẻ này chiếm được tiện nghi, nhưng mắt cũng bị ô uế rồi, sẽ mù mất thôi.
Nhìn hắn ta tiến lại gần, Khương Trà lộ rõ vẻ ghét bỏ, giọng điệu gay gắt quát lớn: “Ngươi sau này cách xa ta ra một chút, cả người hôi thối, hun đến ta muốn nôn.”
Mèo Dịch Truyện
Ý là ghê tởm đến mức muốn nôn.
Thái độ trước sau như vậy khiến Cố Đại Trụ không chấp nhận được, làm sao mà không nghe ra. Sắc mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi.
“Đồ tiện…” nhân, trước đây lúc sai lão t.ử gánh nước cho ngươi sao không thấy ngươi ghét bỏ lão tử.
Khương Trà đương nhiên không để hắn ta nói hết lời. Vừa nghe thấy từ “tiện”, nàng liền nhặt lấy một cây gậy gỗ khô to bằng cánh tay trẻ con nằm bên cạnh, hung hăng quất vào miệng Cố Đại Trụ.
Cố Đại Trụ bị quất một gậy vào miệng, m.á.u chảy ròng ròng, tức khắc đỏ mắt.
“Tiện…” nhân.
Chữ ‘nhân’ còn chưa kịp thốt ra đã bị Khương Trà quất trở lại. Khương Trà cứ nhằm vào miệng hắn mà quất, mặc dù đối phương đã che miệng, nàng vẫn tiếp tục quất, vừa quất vừa giáo huấn.
“Cho ngươi cái tội mồm thối, cho ngươi cái tội nói lời thô tục làm ô uế tai con trai ta, lão nương quất c.h.ế.t ngươi…”
…
Ba đứa nhỏ trợn tròn mắt đứng ngây tại chỗ, nương thân không đ.á.n.h chúng nữa mà chuyển sang đ.á.n.h người khác rồi sao?
Cố Đại Trụ dù trốn tránh thế nào cũng bị đ.á.n.h trúng miệng. Hắn ta muốn nắm lấy cây gậy nhưng chỉ cần tay hắn ta vừa động, chân vừa nhấc lên là bị quất. Quất đến mức hắn ta hoa mắt chóng mặt, đau đớn đến run rẩy, cuối cùng đành phải bỏ chạy. Chạy thật xa rồi mới dám lầm bầm c.h.ử.i rủa.
“Tiện nhân, ngươi đợi đấy cho lão tử!” Cố Đại Trụ quay đầu lại buông lời uy hiếp.
“Đợi mẹ ngươi bán bánh quai vạc!”
Khương Trà vung cây gậy trong tay, cây gậy trúng thẳng vào mặt Cố Đại Trụ, đau đến mức hắn ta hét to một tiếng, rồi chui tọt về nhà.
Khương Trà nhìn ba đứa nhỏ đang ngây ngốc, nàng vén lọn tóc rủ xuống sau khi đ.á.n.h cái thứ dơ bẩn kia ra sau tai.
“Ngây ra làm gì, về nhà.”